Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 137: Hả giận 4

Chương 137: Hả giận 4




Bây giờ vừa đúng lúc là hoàng hôn, mọi người đều chuẩn bị tan tầm, Dư Điềm Điềm dựng lỗ tai lên để ý động tĩnh ở bên ngoài, quả nhiên, không bao lâu sau, nhà họ Trương bên kia bị nháo đến gà bay chó sủa.

"Chuyện gì vậy?" Bà nội Phương hỏi.

"Không có việc gì đâu bà nội, bà ăn đi để cháu đi xem thử."

Trên đường trong thôn đánh chủ ý mấy người này, hóa ra là xe của người nhà Trương Mẫn Hồng cán qua một con chó, làm con chó kia quỳ rạp trên mặt đất, kêu thảm thiết đáng thương vô cùng.

"Trương Mẫn Hồng! Bà không có mắt à! Xe bò nhà bà cán qua chó nhà người ta rồi kìa, không nhìn thấy sao?"

"Con khỉ! Bánh xe còn chưa đụng tới, sao lại nói là tôi cán. Không chừng mấy con chó này đã bị bệnh gì thì có. Lại chỗ tôi muốn ăn vạ đấy."

"Tôi nói này, mặt bà so với vỏ cây còn dày. Con chó này tôi nhìn thấy rõ ràng, đang chạy tung tăng chạy tới đụng vào bà làm gì. Một nhà mấy người đúng là không có một người tốt. Mới đánh người nhà họ Phương xong bây giờ lại tới bắt nạt chó."

"Bà, cả nhà bà mới không tốt, đừng có ở đó bát nước bẩn."

"Bà mắng ai hả! Mắng ai đấy!" Trương Mẫn Hồng mắng với mấy người phụ nữ trong thôn, so với bà ta còn nhanh mồm nhanh miệng. Trương Mẫn Hồng mắng không lựa lời, bà ta mắng cả nhà người ta. Hai bên tức khắc mâu thuẫn trở nên gay gắt, liền động tay động chân.

Lúc Dư Điềm Điềm chạy tới liền bế con chó đang nằm ở giữa lên, ôm vào trong ngực nói: "Ai nha, chân con chó này bị thương rồi, tôi mang nó về nhà xử lý một chút."

Mấy người xung quanh nhìn thấy liền sôi nổi chỉ trích Trương Mẫn Hồng, Trương Mẫn Hồng hết đường chối cãi. Dư Điềm Điềm chỉ để lại một câu liền vội vàng ôm con chó kia về nhà họ Phương.

Vừa đến nhà họ Phương, con chó trong lồng ngực Dư Điềm Điềm liền nhảy xuống mặt đất, tung tăng nhảy nhót.

Dư Điềm Điềm cười tủm tỉm, xoa xoa đầu nó: "Em thật tốt, đợi chị lấy thịt cho em ăn nha."

Cái đuôi của con chó lắc tới lắc lui.

Thực ra con chó này lúc trước từng bị thương ở chân, hơn nữa lúc trước Dư Điềm Điềm cũng an bài qua, làm sao mọi người biết được đó chỉ là diễn kịch được.

"Điềm Điềm sao vậy?"

"Bà nội, không có việc gì. Là người nhà họ Trương đánh nhau với người trong thôn rồi."

Sau khi Dư Điềm Điềm giải thích xong bà nội Phương liền trầm mặc, sau khi con chó kia ăn xong liền ở chung ổ với Đôn Đôn, chờ thêm qua trận này liền để con chó về.

Chuyện này còn chưa xong, sáng sớm ngày hôm sau Dư Điềm Điềm còn đang ngủ liền nghe cách đó không xa truyền tới từng đợt tiếng chó sủa, cô xoa mắt đi ra ngoài, nhìn xung quanh một chút, vừa lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người trong thôn đi ngang qua.

"Người nhà họ Trương làm bậy, ngày hôm qua đem con chó kia đè gãy chân, sáng sớm hôm nay lại trêu chọc tới một đám, sủa như điên trước nhà."

"Tôi nghe nói, gà nhà họ sợ tới mức ở ở chuồng gà chạy tán loạn, Trương Mẫn Hồng ra ngoài đuổi chó, mấy con chó thông minh bỏ chạy lát sau lại chạy về, tiếp tục sủa."

"Bây giờ không nghe thấy gì, chắc là đi rồi."

"Tôi nói mà động vật đều có linh tính, mấy người họ xứng đáng."

Sau khi Dư Điềm Điềm nghe xong liền cười, thật tốt, như vậy mới làm người nhà họ Trương nhớ lâu một chút.

Sau khi ăn xong cơm sáng, hơn mười giờ, Phương Nghị dẫn theo mấy người Phương Hoài về nhà.

"Bà nội. Tiểu Hoài về rồi." Dư Điềm Điềm ở trong sân gọi, bà nội Phương lập tức chống quải trượng đi ra từ trong phòng: "Tiểu Hoài. Tiểu Hoài."

Phương Nghị bỏ đồ vật xuống, Dư Điềm Điềm đi qua hỏi: "Bác sĩ nói có thể xuất viện hả? Không sao chứ?"

"Có thể. Mấy ngày tới ở nhà dưỡng thương, một tuần sau trở lại tái khám là được."

Dư Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi."

Phương Nghị thừa dịp mọi người đều quan tâm Phương Hoài liền cầm tay Dư Điềm Điềm, anh nhéo lòng bàn tay tinh tế mềm mại không xương của cô: "Vất vả cho em rồi."

Dư Điềm Điềm oán trách: "Em cũng không có làm được gì, anh rửa mặt rồi đi ăn cơm."

Vì muốn Phương Hoài xua đi đen đuổi và bồi bổ cơ thể, hôm nay người nhà họ Phương ăn cơm chiều phá lệ phong phú, chị cả Phương còn nhân tiện mua hai con cá trích, nói muốn cho hầm canh cho Phương Hoài. Canh xương sườn củ sen, cá trích nấu đậu hủ, ruột già xào, món ăn mặt có ba món, Dư Điềm Điềm lại xào thêm một món thanh đạm, cả nhà ngồi ở trong sân, thoải mái ăn uống.

Ngược lại với người nhà họ Phương bên này, người nhà họ Trương bên kia cả một ngày gà chó không yên, ngay cả ăn cơm cũng không yên ổn, hàng xóm láng giềng đều nhìn nhà họ chê cười.

"Chỗ nào có tiếng chó sủa vậy?" Chị cả chú ý.

"À, người nhà họ Trương hôm qua cán trúng chân một con chó, bây giờ một đám chó ở trước cửa nhà họ sủa không ngừng." Dư Điềm Điềm giải thích.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch