"Cô, cô dám đánh tôi." Trương Mẫn Hồng nháy mắt liền muốn đi lên đánh chị ấy , chẳng qua bà ta vừa mới giơ tay lên thì cánh tay đã bị một bàn tay hữu lực bắt lấy, hung hăng kéo bà ta sang một bên.
"Anh Kiều...Sao anh tới đây."
Người tới đúng là Kiều thợ mộc, anh ta lạnh lùng đẩy Trương Mẫn Hồng sang một bên, nhìn về phía Phương Thu Lan: "Đúng lúc đi ngang qua."
Trương Mẫn Hồng bị Phương Thu Lan đánh một cái tát mà một chút chỗ tốt cũng chưa chiếm được, bà ta đang muốn đánh trả thì lại bị Kiều thợ mộc cản lại, từ trước tới giờ bà ta luôn ức hiếp người khác bây giờ làm sao chịu nỗi bị ủy khuất, lập tức liền ngồi trên mặt đất gào khóc.
"Anh Kiều, đi thôi đừng để ý tới bà ta." Phương Thu Lan lạnh lùng nhìn bà ta một cái, liền dẫn Kiều thợ mộc rời khỏi.
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm liền rất nhanh nghe được tin tức vội chạy tới, lúc lại đây nhìn thấy Đại đội trưởng và Bí thư chị bộ đều đã tới, thừa dịp mọi người đều có mặt, không bằng đem thù cũ hận mới tính luôn một lần, đem mọi chuyện kết thúc.
Cái này ông nói ông hữu ý, bà nói bà có lý.
Nhưng Trương Mẫn Hồng có tiếng là người đàn bà đanh đá, hơn nữa sự thật lại là bên chị ấy chiếm lý, cuối cùng người nhà họ Phương được người trong thôn ủng hộ, về chuyện Phương Hoài, Đại đội trưởng kết luận dựa vào thương thế bên nào nặng hơn, nhà nào nên bồi thường thì cần bồi thường, chút vết thương nhỏ của Trương Tiểu Lỗi cũng không tốn mấy tiền.
Trương Mẫn Hồng trợn mắt há mồm, không tin được kết quả này nhưng kết quả đã định, chị cả Phương bên chuồng bò cũng làm xong công việc, mọi người gọi Kiều thợ mộc trở về cùng nhau, về nhà họ Phương.
Dư Điềm Điềm và Phương Nghị đi phía sau, nhìn hai thân ảnh ở phía trước: "Thật tốt."
"Chuyện gì thật tốt?"
"Có người che chở vào lúc khó khăn thật tốt nha~"
Phương Nghị: "..."
"Đó là vì em không cho anh cơ hội."
Dư Điềm Điềm trừng mắt liếc anh một cái: "Như thế nào mới gọi là có cơ hội? Rõ ràng là anh không nắm chắc..."
Huyệt thái dương của Phương Nghị nhảy thình thịch, anh nhìn thấy chị cả tạm thời sẽ không quay đầu nhìn lại, anh nhanh chóng ôm Dư Điềm Điềm hôn một cái.
Nói không được anh dùng hành động chứng minh là được.
Đồ lưu manh! Dư Điềm Điềm che miệng lại, lại đánh anh hai cái.
Vì muốn cảm ơn Kiều thợ mộc, chị cả Phương giữ anh ta ở lại ăn cơm chiều, chị ấy còn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, cũng xem như vì chúc mừng hôm nay có thể trút được tức giận.
Dư Điềm Điềm ở bên cạnh giúp chị ấy, Kiều thợ mộc so với lần trước tới ăn cơm ở nhà họ Phương đã thả lỏng không ít, cũng nguyện ý nói giỡn mấy câu.
Sau khi ăn bữa cơm tối vui vẻ, Kiều thợ mộc mới rời khỏi nhà họ Phương.
"Chị cả, anh Kiều kết hôn chưa?" Dư Điềm Điềm ở phòng bếp giúp chị cả dọn dẹp thuận miệng hỏi.
"Anh ấy hả, vốn mấy năm trước kết hôn rồi, nhưng sau này vì nhà gái chê nhà anh ấy nghèo nên không kết hôn được."
"Nhưng không phải anh ấy là thợ mộc sao? Theo lý thuyết không nên nghèo như vậy."
"Cũng chỉ là sửa chữa hay làm mấy cái đơn giản trong thôn thôi, có bao nhiêu tiền đâu."
Sau khi chị cả Phương giải thích xong Dư Điềm Điềm liền hiểu rõ, thời kỳ mẫn cảm như bây giờ nếu tùy tiện chiếm tiện nghi của người ta sẽ bị chụp một cái mũ trên đầu, sẽ bị người khác đánh đến không ngóc đầu dậy được.
"Em cảm thấy anh ấy rất đáng thương." Dư Điềm Điềm nói.
"Là đáng thương, nhưng cũng là một người tốt."
"Vậy bây giờ anh Kiều làm việc ở đâu? Nếu làm gần đây thì sau này có thể thường xuyên tới nhà chúng ta ăn cơm được không."
Chị cả Phương ngẩn người: "Chị nhớ rõ anh ta...Làm ở ruộng đậu nành thì phải, ngày mai chị đi hỏi thử xem, bình thường chị nhìn thấy anh ta tùy tiện cắn mấy miếng bánh ngô cho no bụng, thực sự cũng không tốt lắm."
Dư Điềm Điềm nhấp miệng: "Chị cả nói rất đúng."
Chị cả và bà nội sau khi nghỉ ngơi Phương Nghị liền giúp Dư Điềm Điềm múc nước tắm.
"Ngày mai anh vẫn vào núi à?"
"Ừ, hai ba ngày không đi rồi, anh không yên tâm."
Dư Điềm Điềm tháo bím tóc, tóc dài màu đen khoác lên vai cô: "Vậy anh muốn đi tới khi nào?"
Phương Nghị ngừng lại: "Em đoán được?"
"Tất nhiên, anh và Lý Đại Toàn cũng thương lượng xong rồi phải không? Đến lúc đó nhớ dẫn em đi theo nhìn thử nhé."
Trong lồng ngực của Phương Nghị nóng bỏng, anh liền ôm chầm lấy Dư Điềm Điềm: "Em thật sự ủng hộ anh làm chuyện này sao?"
"Sao anh lại thích hỏi vấn đề này, anh gan lớn thật đó."
Phương Nghị giống như vẫn luôn đợi câu trả lời từ cô, vừa dứt lời, cảm xúc người đàn ông liền hùng hổ bao phủ lấy cô.
Mấy ngày này quá bận rộn, có thể nhìn ra được Phương Nghị nhịn đã lâu, hôn Dư Điềm Điềm là cô có chút không khỏe, cô đánh ngực anh mới làm anh ngừng lại.
Phương Nghị sờ mái tóc dài của cô, lại dịu dàng hôn khóe miệng cô: "Tại sao ông đây lại hiếm lạ em như vậy cơ chứ."