Sau khi Phương Nghị nói xong, Dư Điềm Điềm hỏi anh hiếm lạ nghĩa là gì, người đàn ông nghẹn tới đỏ cả cổ, nhất định không chịu nói. Dư Điềm Điềm gặng hỏi một hồi cuối cùng Phương Nghị đành chạy trốn, Dư Điềm Điềm bật cười: "Hũ nút."
Tuy có chút buồn bực nhưng cũng là người tri kỷ.
Trong khoảng thời gian này dù anh có bận tới đâu, chuyện công điểm của Dư Điềm Điềm làm việc ở trên ruộng mỗi ngày anh đều không quên, mỗi ngày rất cần cù, buổi tối cũng không cần cô nhắc anh đều chuẩn bị sẵn nước tắm. Nhưng Phương Nghị hay đi sớm về trễ, cả người gầy đi một vòng lại rắn chắc hơn.
Vết thương của Phương Hoài tốt lên, người nhà họ Trương cuối cùng bồi thường đủ tiền thuốc men và tiền viện phí, mấy ngày này luôn cụp đuôi làm người, nhìn thấy người nhà họ Phương từ xa liền đi đường vòng, nhưng người nhà họ Phương lại không mấy để ý.
Dù sao không có họ, mấy ngày này người nhà họ Phương cũng rất bận rộn.
Phương Nghị mỗi ngày đều bận rộn, mà Dư Điềm Điềm cũng đột nhiên vội vàng, tiết Mang Chủng sắp tới, mấy bờ ruộng lúa mạch cũng gần thu hoạch, mỗi nhà mỗi hộ đều cần có người góp sức làm việc, Đại đội trưởng và Bí thư chi bộ yêu cầu nhà ăn làm thức ăn nhiều một chút, hơn nữa ngoài làm việc ở nhà ăn còn phải làm việc ở bên ngoài, cũng thường xuyên bắt làm những việc khác, mỗi người bận tới mức chân không chạm đất.
Đợi tới khi công việc bớt bận rộn một chút, Đôn Đôn gần đây hơi trưởng thành, tuổi không lớn, lại vô cùng biết trông nhà, rảnh rỗi liền chạy một vòng nhà Phương tuần tra, rất có linh tính.
Dư Điềm Điềm mệt mỏi cõng sọt tre của cô, về tới nhà họ Phương.
"Gâu gâu."
"Đứa nhỏ này, em bây giờ càng lúc càng uy phong nha." Lần trước Dư Điềm Điềm lợi dụng bàn tay vàng giúp người nhà họ Phương nhả ra một bụng hỏa, cô liền hiểu rõ tác dụng của bàn tay vàng này. Trong khoảng thời gian này, Đôn Đôn trở thành lão đại của mấy con chó lưu lạc trong thôn Tỳ Ba, dưới trướng có một đám đàn em, tùy thời đều chờ lệnh của nó.
Dư Điềm Điềm cảm thấy, cô giống như là chị của đại ca.
Cô nhấp môi cười, đè đầu của Đôn Đôn lại: "Hôm nay em đã ăn qua thịt khô, không còn nữa."
"Uông......" Đôn Đôn lập tức nằm sấp xuống, lộ ra biểu tình ủy khuất.
"Giả vờ đáng thương cũng vô dụng." Dư Điềm Điềm cười đẩy cửa nhà họ Phương ra. "Bà nội, chị cả, em về rồi đây."
"Trên bàn có sương sáo, nhanh đi ăn đi." Bà nội Phương ở trong phòng nói vọng ra.
Thời tiết ngày càng nóng, Dư Điềm Điềm vô cùng nhớ thương tay nghề làm sương sáo của bà nội, vị chua cay làm món ăn khai vị giải nhiệt, hoặc dùng mật ong làm thành món ngọt ăn cũng rất ngon, bà nội Phương nhìn thấy cô thích, mỗi ngày đều làm sẵn, tan tầm liền có thể ăn.
"Bà nội thật tốt."
"Thích làm nũng thôi."
Dư Điềm Điềm vừa ăn xong sương sáo thì Phương Nghị cũng vừa về, hai ngày nay số lần Phương Nghị đi trấn Dân Thủy nhiều hơn, Dư Điềm Điềm biết, có lẽ anh cũng chuẩn bị gần xong rồi.
Phương Nghị đi tới bên người Dư Điềm Điềm, tuy biểu tình mệt mỏi lại không ngăn được sự vui vẻ: "Buổi chiều anh dẫn em đi xem."
"Thật không?" Dư Điềm Điềm kinh hỉ hỏi.
"Ừ."
"Vậy bà nội..."
"Không sao, một lát anh đi nói với bà."
Ăn cơm xong, không biết Phương Nghị nói với bà như thế nào, không lâu lắm anh liền đi ra dẫn theo Dư Điềm Điềm đi, Dư Điềm Điềm mơ hồ cảm thấy, có lẽ bà nội cũng biết chút chuyện.
Con đường từ thôn Tỳ Ba đến Dân Thủy trấn Dư Điềm Điềm đi rất nhiều lần, nhưng lần này giống như không giống những lần trước, Phương Nghị nói: "Chúng ta đi từ đường nhỏ lên núi."
Dư Điềm Điềm liền hiểu.
Chỗ này là một cái mương xung quanh được bao vây bởi rừng núi, Dư Điềm Điềm vừa tới, liền nghe được âm thanh quen thuộc, là Đậu Tử.
"Anh tới rồi." Cả người Đậu Tử toàn là mồ hôi, anh ta đang chỉ huy mấy người khác dựng chuồng heo, bên cạnh có khoảng mười con heo, Dư Điềm Điềm ngạc nhiên bưng kín miệng.
Cô vốn cho rằng Phương Nghị chỉ chọn được nơi tốt, không nghĩ tới ngay cả heo anh đều nghĩ cách mua được.
Lý Đại Toàn cũng ở đây, đây cũng là chuyện cô đoán được.
"Em gái tới rồi. Phương Nghị thật sự có khả năng. Nơi này cũng không tệ lắm đúng không?"
"Là không tồi." Dư Điềm Điềm lúc đi trên đường đã để ý quan sát, trừ phi là người quen nếu không rất khó đi tới chỗ này, vị trí ẩn nấp tốt lại an toàn.
Người đàn ông của cô, thật sự rất có năng lực.
"Em có thể sờ con heo nhỏ này không?" Dư Điềm Điềm hỏi.
Phương Nghị và Đậu Tử ngẩng người, Lý Đại Toàn cười: "Cô gái như em thật đặc biệt nha, mấy cô gái khác đều tránh còn không kịp, em khen ngược, sờ đi, đều là tự Phương Nghị chọn."
Ánh mắt Dư Điềm Điềm nhìn Phương Nghị, người đàn ông ho khan một tiếng: "Để anh đưa em ôm con nhỏ nhất, sạch sẽ nhất."