Phương Nghị nhéo gương mặt cô: "Ngày mai cắt lúa mạch, anh đi làm giúp em."
"Anh làm được không? Mệt như vậy, để em làm là được."
Động tác của Phương Nghị dừng lại, anh không nói chuyện chỉ lẳng lặng nhìn Dư Điềm Điềm, ánh mắt anh đen như mực để lộ ra sự không vui vẻ.
Dư Điềm Điềm: "?"
Cô nghĩ nghĩ mới biết cô vừa nói sai.
Trước mặt một người đàn ông lại hỏi anh "Anh có được không."
"Ai nha, em còn không phải vì đau lòng anh sao." Dư Điềm Điềm khó thở, nhéo anh một cái, Phương Nghị cười, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Yên tâm, hôm nào em tự mình.." Nửa câu sau, Phuong Nghị ghé vào tai Dư Điềm Điềm nói.
Ánh mắt Dư Điềm Điềm trợn tròn, lúc cô phản ứng lại muốn tìm Phương Nghị tính sổ thì anh đã lặn mất.
Còn biết nói lời thô tục, cô khẽ cắn môi, trước ghi sổ cho anh!
Sau khi ăn cơm xong, Đôn Đôn vẫn luôn cọ bên chân Dư Điềm Điềm, cả nhà chỉ có Dư Điềm Điềm nghe hiểu nó nói, nó phải xin sự giúp đỡ từ cô mới được.
Dư Điềm Điềm bị nó làm phiền không có biện pháp, cô đành phải thừa dịp mọi người không chú ý nói vài câu với nó.
Đơn giản là Lượng Lượng đoạt đồ ăn của nó.
Dư Điềm Điềm nói Lượng Lượng là cô gái tốt, nó nên ga lăng một chút.
Nhưng Đôn Đôn lại không hiểu cái gọi là ga lăng nghĩa là gì.
Vốn đang ăn cơm Lượng Lượng cảm thấy bên này có gì đó không đúng, nó vội vàng chạy tới, phát hiện được bí mật giữa Đôn Đôn và cô.
Nó sau khi phát hiện được bí mật liền giống như mở ra cái máy hát, cả đêm đều ở cạnh chân Dư Điềm Điềm chạy tới chạy lui.
Dư Điềm Điềm bị nó quấn lấy phiền, đáp ứng nó ngày mai giúp nó chải lông, Lượng Lượng lúc này mới mãn nguyện rời đi.
Phương Nghị giúp Dư Điềm Điềm lấy nước tắm xong, anh dựa vào ven tường ngủ gật, Dư Điềm Điềm đau lòng nhìn anh, muốn anh về phòng ngủ trước, một lát khi nào xong cô liền đi gọi anh. Chờ Dư Điềm tắm xong đi ra cô nhìn thấy Phương Nghị đã ngủ say.
Dư Điềm Điềm không đành lòng gọi anh dậy, chỉ là thừa dịp ánh trăng sáng nhìn sườn mặt ngủ say của anh.
Không thể không thừa nhận, anh Nghị của cô rất đẹp trai, so với rất nhiều người đàn ông khác đẹp hơn rất nhiều.
Dư Điềm Điềm nhìn trộm một lát, cô mới ngạc nhiên phát hiện bây giờ là nửa đêm, cái này có tính là nửa đêm đi vào phòng đàn ông thưởng thức sắc đẹp không?
Cô đột nhiên muốn đưa cho Phương Nghị ít tiền...
Dư Điềm Điềm tay chân nhẹ nhàng, cô vừa muốn đi lên giường đất cẳng chân đột nhiên đụng phải bàn chân anh, chút động tĩnh này làm Phương Nghị tỉnh dậy.
"Điềm Điềm?"
Dư Điềm Điềm cắn môi: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải muốn nhìn anh."
Phương Nghị nửa mơ nửa tỉnh, anh vẫn không phân biệt được đây là mơ hay thực, anh vươn tay, anh nghĩ anh đang mơ thấy Dư Điềm Điềm.
Dư Điềm Điềm sửng sốt, lúc cô bị anh ôm vào lòng như ôm gối ôm cô mới phản ứng lại, cô duỗi tay muốn đẩy Phương Nghị tỉnh lại, nhưng Phương Nghị vẫn nhắm hai mắt cười: "Điềm Điềm đừng nhúc nhích...."Sau đó anh lại tiếp tục ngủ.
"Đại ngu ngốc..."
Trong lòng Dư Điềm Điềm mềm mại vô cùng, cô dùng tay sờ cằm anh, có râu mọc lún phún, đột nhiên cô cũng buồn ngủ, cứ như vậy đầu cô gối lên cánh tay anh mà ngủ.
...
"Cục tác cục tác."
Sáng sớm gà mái kêu mấy tiếng, Phương Nghị tỉnh dậy theo thói quen, mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng quen thuộc, anh duỗi tay chân dài, đột nhiên anh cảm thấy có chút không đúng.
Cơ thể rắn chắc linh hoạt như báo đột nhiên cương cứng, Dư Điềm Điềm chỉ mặc chiếc váy dài màu trắng nằm trong lồng ngực anh, trên giường của anh...
Hai mắt Phương Nghị hiện lên cảm xúc khó diễn tả, trong đầu anh là một mảnh hỗn loạn, anh làm thế nào cũng không nhớ nỗi hai người làm thế nào lại "ngủ" cùng nhau một đêm.
Dư Điềm Điềm lẩm bẩm một tiếng, phát ra tiếng.
Phương Nghị vội nhảy khỏi giường đất vô cùng khẩn trương, anh giống như ăn trộm lén lút nhìn ra bên ngoài, còn may bà nội và chị cả còn chưa có dậy.
Anh khắc chế nắm chặt lòng bàn tay, cong lưng: "Điềm Điềm...Tỉnh tỉnh.."
Lúc Dư Điềm Điềm ngủ bị kêu rời giường rất dễ cáu ngủ, bây giờ bị Phương Nghị dùng phương thức phục vụ gọi dậy không hài lòng, cô duỗi tay đánh anh một cái, tuy nhiên chút sức lực này, so với mèo cào cũng không khác nhau lắm, chỉ càng làm cho người đàn ông sáng sớm huyết mạch sôi trào.
"Điềm Điềm..." Phương Nghị véo lòng bàn tay, anh khắc chế lại ẩn nhẫn đem cô lắc lắc, Dư Điềm Điềm mơ màng mở mắt.
"Ngoan, mau trở về phòng."
"Hửm..?"
"Nhanh đi về phòng, lát nữa bà nội sẽ phát hiện."
Dư Điềm Điềm nghe xong lời Phương Nghị nói liền hoàn toàn tỉnh táo, mắt hạnh trợn tròn, cô hoảng loạn ngồi dậy, khuôn mặt đỏ như quả cà chua.