Phương Nghị xoay người lại không nhìn cô, bên tai anh cũng hồng thấu, anh còn đem áo ngoài của Dư Điềm Điềm đưa cho cô, Dư Điềm Điềm xấu hổ cầm lấy vội vã mặc vào, ngay cả một câu cũng không nói liền đẩy cửa phòng Phương Nghị ra, cô tay chân nhẹ nhàng trở về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, trái tim của Dư Điềm Điềm vẫn đập như sấm.
Cô có cảm giác giống như đang làm chuyện gì xấu xa...
Làm sao lại có thể ngủ được!
Dư Điềm Điềm xoa đầu, lại chột dạ nhìn về phía trong sân vài lần, xác định chị cả và bà nội còn chưa thức dậy, lúc này cô mới trộm lùi về ổ chăn của cô...
Sáng nay chị cả Phương phát hiện em trai và Điềm Điềm quái quái, hai người ở trên bàn cơm đều không nói chuyện, từng người cúi đầu ăn cơm.
Chờ Phương Nghị muốn đi ra cửa bắt đầu đi làm việc, chị cả vội kéo anh sang một bên nói: "Em và Điềm Điềm cãi nhau?"
Sắc mặt Phương Nghị có chút cổ quái ho khan nói: “Không có."
"Sao lại không có. Sáng hôm nay Điềm Điềm cũng không nói chuyện với em. Sắp bắt đầu làm việc rồi. Chị cảnh cáo em, em đừng chọc em ấy giận, Điềm Điềm là một cô gái tốt, nếu em dám khi dễ em ấy chị tuyệt đối không tha cho em."
"...Thật sự không có." Lỗ tai Phương Nghị lại đỏ lên, sợ bị chị cả nhìn ra cái gì, anh vội mặc áo ngắn, cõng cái sọt chạy trốn.
Hôm nay Phương Nghị còn phải giúp Dư Điềm Điềm cắt lúa mạch, anh buồn rầu gãi đầu, anh giống như tráng sĩ đi chịu chết đi về phía ruộng lúa mạch.
Dư Điềm Điềm mang theo chiếc mũ nhỏ của cô cần mẫn làm việc, Ngô Nguyệt khẽ chạm vào cô: "Điềm Điềm, Phương Nghị tới."
Dư Điềm Điềm vừa nhấc đầu nhìn lên liền nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của Phương Nghị, anh giống như không biết nên nhìn ở đâu, ánh mắt nhìn lung tung: "Anh giúp em, em đi nghỉ ngơi đi."
Buổi sáng Dư Điềm Điềm cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy nhiên tư tưởng của cô so với người của thời đại này vẫn thoáng chút, cho nên bây giờ cô cũng không cảm thấy có gì.
Nhưng lúc cô nhìn thấy bộ dạng này của Phương Nghị, cô lại muốn trêu anh.
Ngô Nguyệt đã chạy tới bên ngoài, Dư Điềm Điềm cố ý nói: "Thôi bỏ đi, như vậy không tốt lắm."
Phương Nghị sửng sốt, ánh mắt nhìn cô có chút cổ quái.
"Anh nhìn em làm gì, em nói thật mà..."
Phương Nghị nhìn thấy biểu tình chế nhạo muốn cười của cô, anh minh bạch, cô gái này thật ngọt đến ngấy...
Anh nói không được, đành phải tự mình bỏ sọt xuống, bắt đầu giúp cô làm việc.
Dư Điềm Điềm bĩu môi, thật là cái hũ nút.
Phương Nghị làm việc so với cô nhanh gấp mấy lần, ban đầu một mảnh ruộng lúa chín vàng, anh dùng lưỡi hái cắt dùng mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ thu nhỏ lại, chỗ xa máy kéo ầm ầm đi tới, mọi người sôi nổi mang từng bó lúa mạch bỏ lên xe, lại cùng nhau đưa đến sân phơi lúa mạch.
Chớp mắt liền tới giữa trưa.
Dư Điềm Điềm không ngừng đưa nước cho Phương Nghị, người đàn ông uống rất nhanh, thời tiết này mà làm việc rất tra tấn người, ngực Phương Nghị ướt đẫm, còn kết tinh ra muối.
"Nghỉ ngơi một lát."
Phương Nghị ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Không được, đợi tới một hai giờ càng nắng, làm luôn cho xong, anh buổi chiều còn muốn qua bên kia một chuyến."
Dư Điềm Điềm không lay chuyển được anh, thở dài, đành phải lấy ra cơm trưa đã chuẩn bị tốt đưa qua cho anh: "Vậy ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có sao?"
Sáng sớm Dư Điềm Điềm liền làm cơm chiên trứng, bỏ vào trong hộp thiết, bây giờ vẫn còn ấm, Phương Nghị nhìn xung quanh, đi theo cô tới phía dưới bóng râm, mở ra hộp cơm liền ăn từng miếng lớn.
"Ăn từ từ, uống miếng nước." Dư Điềm Điềm đưa ấm nước cho anh, Phương Nghị nhận lấy liền ngẩng cổ lên liều mạng uống.
"Anh Nghị."
Phía sau liền truyền tới giọng nói nũng nịu.
"Khụ khụ--" Phương Nghị ho kịch liệt, bị sặc nước.
Khuôn mặt nhỏ của Dư Điềm Điềm liền nhăn lại.
Không biết từ khi nào Triệu Mạn Ngọc liền đi theo phía sau anh, bây giờ đang liếc mắt đưa tình nhìn Phương Nghị, dùng ngữ khí nũng nịu nói: "Anh Nghị, anh lại đây một chút, em có lời muốn nói với anh."
Huyệt thái dương của Phương Nghị nhảy thình thịch, vội vàng nhìn xem sắc mặt của Dư Điềm Điềm, khuôn mặt của Dư Điềm Điềm bây giờ đã lạnh như băng, cô lạnh lùng nhìn anh và Triệu Mạn Ngọc.
"Cô muốn nói chuyện gì, nói ở đây đi."
Phương Nghị nghiêm túc với Triệu Mạn Ngọc.
Triệu Mạn Ngọc dù sao cũng là thiếu nữ mới mười sáu tuổi, lập tức khuôn mặt có chút thay đổi: "Anh Nghị! Là chuyện cá nhân."
"Vậy càng không thể đơn độc nói chuyện."
Dư Điềm Điềm nhìn Phương Nghị cười, cô cũng chưa nói gì, cô bỏ ấm nước xuống liền xoay người đi. Phương Nghị cũng lập tức buông hộp cơm xuống rồi đi theo cô, Triệu Mạn Ngọc đuổi theo anh, giữ tay anh lại: Anh Phương Nghị. Anh thật sự cùng cô ấy nói chuyện yêu đương sao?"
Phương Nghị vội vã đuổi theo Dư Điềm Điềm, không suy nghĩ liền nói: "Phải."
Ánh mắt Triệu Mạn Ngọc lập tức đỏ lên: "Cô ấy là người thành phố. Không phải là người trong thôn Tỳ Ba. Cô ấy sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về thành phố."
Phương Nghị vội nói: "Xin lỗi, đó cũng là chuyện của tôi."