Sắc mặt Lâm Tiểu Mẫn đột nhiên thay đổi và nhanh chóng quay đầu qua: “Anh, anh cả?”
Thần sắc Lâm Hải Dương rất nghiêm túc: “Tiểu Mẫn, tại sao em lại nói những lời như thế?”
“Em, em không có nói cái gì cả, có phải anh đã nghe nhầm hay không...” Lâm Tiểu Mẫn lúc này hoảng loạn cực kỳ nên vội vàng giải thích và phủ nhận.
“Chính tai anh nghe thấy còn có thể sai sao, đây hoàn toàn không giống như em của thường ngày, mau xin lỗi đồng chí Dư đi.”
Lâm Tiểu Mẫn trừng to mắt: “Em xin lỗi cô ta sao?”
Dư Điềm Điềm và Ngô Nguyệt luôn đứng ở bên cạnh yên lặng xem phim hay, lúc này thấy mục đích của mình đã đạt được rồi nên không muốn tiếp tục ở đây nữa, huống hồ gì cô cũng thật sự không thèm lời xin lỗi của Lâm Tiểu Mẫn.
“Không cần đâu, Tiểu Mẫn vẫn còn nhỏ, có lúc ăn nói linh tinh cũng có thể thấu hiểu, chúng tôi đi trước đây, không làm phiền hai anh em anh nói chuyện nữa.”
Dư Điềm Điềm nói xong liền kéo Ngô Nguyệt đi, kết quả câu nói này không biết đã chạm phải dây thần kinh nào của Lâm Tiểu Mẫn mà cô ta lập tức nổi điên mắng chửi: “Cô đừng đi! Cô đừng ở đó giả vờ vô tội! Đúng vậy, vừa nãy tôi đang nói cô đấy, cũng bởi vì cô thường xuyên giả vờ sao, anh tôi do cô kêu đến đúng không, cô đúng là loại...”
“Tiểu Mẫn!” Âm lượng lần quát tháo này của Lâm Hải Dương càng to hơn, rõ ràng là đang rất tức giận.
Lâm Tiểu Mẫn bỗng chốc câm miệng lại và rơm rớm nước mắt nhìn anh trai mình.
Lâm Hải Dương hít thở thật sâu và đi đến trước mặt Dư Điềm Điềm: “Thật sự xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi.”
Dư Điềm Điềm nhìn Lâm Tiểu Mẫn một cái: “Thật sự không cần đâu.”
“Lời xin lỗi vẫn cần phải nói, tất nhiên cô có thể không đón nhận, trước đó tôi không biết, nếu như bình thường trong lúc làm việc em gái tôi có thái độ gì với mọi người thì một lần nữa tôi lại nói lời xin lỗi, khi quay về tôi sẽ thương lượng với người nhà dạy dỗ cô ấy lại.”
“Anh!”
“Em im miệng đi!”
Dư Điềm Điềm không muốn xem tiếp nữa, cô tùy tiện trả lời qua loa liền kéo Ngô Nguyệt đi, lần này Lâm Hải Dương không cản cô lại nữa, vừa đi xa một chút thì Ngô Nguyệt đã đặc biệt nhẹ nhõm nói: “Vừa nãy cô có thấy sắc mặt của Lâm Tiểu Mẫn không, trông buồn cười quá.”
Dư Điềm Điềm thở dài một cái: “Cách giáo dục của gia đình thật thất bại quá, khó hiểu thật, cùng một người mẹ sinh ra sao lại có sự khác biệt lớn như thế chứ?”
“Nhà họ Lâm đem toàn bộ tài nguyên tốt nhất đưa hết cho con trai rồi, đây có lẽ là hậu quả đáng sợ của việc không mấy học hành quá.”
Dư Điềm Điềm cười: “Cô cũng là con gái đấy.”
“Nhà, nhà chúng tôi không giống vậy.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Dư Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu lên về phía không xa, có một hình bóng cao lớn đập vào mắt cô, Phương Nghị không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi, anh đang đứng chằm chằm nhìn cô, cũng không biết đã nhìn thấy cái gì.
Dư Điềm Điềm vẫy vẫy tay về phía anh nhưng Phương Nghị lại quay người đi.
Thật kỳ lạ.
Dư Điềm Điềm cũng không nghĩ nhiều, công việc thu hoạch dưa hấu sau bữa trưa vẫn còn tiếp tục, ai nấy đều muốn quay về nhà nghỉ ngơi nên cố gắng ra sức làm nốt công việc còn dang dở.
Ngược lại Lâm Hải Dương đưa Lâm Tiểu Mẫn về nhà trong sự bất thường.
Một số bà thím nhìn thấy lại tìm được chủ đề mới: “Lâm Tiểu Mẫn sao thế, sao đôi mắt đỏ hoe thế.”
“Bị anh cô ta nói sao?”
“Chuyện gì thế?”
“Đúng rồi, sao cô lại đoán được Lâm Hải Dương sẽ đến đây vào lúc này chứ?” Ngô Nguyệt đột nhiên nhớ đến vấn đề quan trọng này.
“Tôi...tôi nhìn thấy thôi mà, chiếc xe chở dưa hấu do Lâm Hải Dương phụ trách sắp chất đầy rồi, anh ta chắc chắn phải qua đây điền vào sổ nên đã đụng thẳng mặt.”
Ngô Nguyệt không hề nghi ngờ, bởi vì nếu như không phải sự trùng hợp thì đúng là rất khó giải thích được.
Lượng Lượng cắn vào ống quần của Dư Điềm Điềm: “Gâu gâu!”
[Rõ ràng là em đã đi gọi người đến mà!]
Nó đang bày tỏ sự bất mãn của mình.
Dư Điềm Điềm nhìn xung quanh và cúi xuống: [Được được được, là công lao của mày, quay về thưởng thịt khô cho mày]
[Ừ ừ!]
Bận rộn cho đến khi bốn giờ mấy chiều, công việc thu hoạch dưa hấu mới coi như kết thúc.
“Mọi người đều rất cực khổ rồi! Mỗi nhà có thể lựa một quả dưa hấu to mang về để giải nhiệt!”
Tất cả mọi người đều reo hò một tiếng và bắt đầu hành động.
Dư Điềm Điềm đang tìm Phương Nghị, cô khiêng không nổi một quả dưa hấu nên muốn bảo Phương Nghị lựa một quả mang về nhà là được rồi.
Nhưng tìm kiếm một vòng cũng không thấy đâu cả.
Cô đang cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc này Lâm Hải Dương đã quay về rồi: “Đồng chí Dư.”