Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 150: Socola 2

Chương 150: Socola 2




“Tôi giúp cô lựa một quả dưa hấu khiêng về nhà nhé? Để bày tỏ sự hối lỗi của tôi.”

Dư Điềm Điềm vừa tính nói không cần nhưng không cách nào tìm ra hình bóng của Lâm Tiểu Mẫn, Lâm Hải Dương thấy cô không nói gì cả liền tưởng cô đang thầm đồng ý nên anh ta đã xắn tay áo lên giúp cô lựa dưa hấu.

Thật ra Phương Nghị chỉ là đứng phía sau xe kéo bị cản lại mà thôi, anh đang bốc chuyến xe hàng cuối cùng, những quả dưa hấu này nằm sâu tít ở trong cùng, vừa to vừa tròn, anh lựa một quả mang về cho Điềm Điềm ăn.

Trong lúc Dư Điềm Điềm vẫn còn đang tìm Phương Nghị thì Lâm Hải Dương đã mang quả dưa hấu dâng đến trước mặt cô, việc này khiến Dư Điềm Điềm cảm thấy rất khó xử.

Nhưng mà thật trùng hợp là lúc này Phương Nghị cũng đi ra từ sau chiếc xe kéo, Dư Điềm Điềm cứ thế đứng giữa hai người họ.

Lâm Hải Dương hơi ngập ngừng và nói một câu hết sức biết điều: “Thế, xem ra không có việc của tôi nữa rồi...”

Dư Điềm Điềm quay đầu qua nhìn thấy Phương Nghị và nói với Lâm Hải Dương: “Thật ngại quá, không cần đâu.”

“Không sao.”

Lâm Hải Dương liền quay người rời đi.

“Phương Nghị...”

Dư Điềm Điềm lạch bạch lạch bạch chạy đến bên cạnh anh.

“Vừa rồi anh đi đâu thế? Em không tìm thấy anh.”

“Ở phía sau xe kéo lựa dưa hấu.”

“Hèn chi...” Dư Điềm Điềm ngắm nhìn quả dưa hấu lớn trong lòng Phương Nghị: “Quả dưa hấu này có ngọt không, không ngọt em sẽ giận đấy.”

Phương Nghị nhếch môi cười: “Không ngọt sẽ đền lại cho em một quả.”

Dư Điềm Điềm hừ một tiếng, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Hai người đi về hướng nhà, Lượng Lượng đi theo phía sau hai người họ, thật ra Đôn Đôn cũng ở đó, chỉ là bởi vì có Lượng Lượng nên nó chỉ dám đi theo từ xa thôi.

Thật ra nó rất sợ con chó trắng nhỏ hung dữ này...

Về đến nhà họ Phương, chỉ cả kinh ngạc hét lên một tiếng: “Ái chà, quả dưa hấu lớn như thế sao!”

Bà nội Phương cũng đi ra ngoài: “Mệt rồi đúng không, mau, ở đây có trà.”

Dư Điềm Điềm và Phương Nghị mỗi người uống một ly trà lớn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chị cả Phương mang quả dưa hấu cẩn thận đặt vào trong cái giỏ thả xuống giếng: “Tới buổi tối bên trong sẽ lạnh băng!”

Dư Điềm Điềm đi tắm, bây giờ đến mùa hè, mỗi ngày cô phải tắm tận hai lần, nếu không sẽ rất khó chịu, Phương Nghị giúp cô xách nước tắm, Dư Điềm Điềm thì cúi người xuống chơi đùa với Tiểu Bạch và Tiểu Khôi.

Hai đứa này thường xuyên thì thầm to nhỏ.

Nội dung cũng khá thú vị.

[Anh ta giận rồi.]

[Cô mau đi dỗ dành anh ta đi.]

Dư Điềm Điềm ngơ ngác: [Ai?]

[Người đàn ông của cô đấy! Đôi mắt thỏ của chúng tôi tinh lắm, sẽ không nhìn nhầm đâu! Lúc hai người quay về thì biểu cảm của anh ta đã rất khác rồi.]

Dư Điềm Điềm ngạc nhiên, Phương Nghị sao?

Cô quay đầu lại, người đàn ông vẫn đang âm thầm xách từng thùng từng thùng nước mang vào trong phòng tắm, hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không vui cả?

Tiểu Bạch nói rất chắc nịch: [Tôi có thể chắc chắn, đứa ở nhà tôi khi tức giận cũng như thế.]

Đứa ở nhà nó sao...

Dư Điềm Điềm hơi ngơ ngác, Tiểu Khôi sao?

Tiểu Khôi còn đang ngấu nghiến ngấu nghiến ăn lá rau, hoàn toàn không ý thức được chuyện mình đã bị vợ mình bán đứng.

Mặc dù Dư Điềm Điềm không biết cơn giận này ở đâu ra nhưng cô vẫn quyết định đi hỏi cho chắc.

Cô chầm chậm bước vào trong phòng tắm và đứng sau lưng Phương Nghị, lựa lúc anh không chú ý liền tiến lên che mắt của anh lại: “Đoán xem em là ai.”

“Tiểu yêu tinh.” Phương Nghị không cần nghĩ ngợi liền trả lời.

Dư Điềm Điềm hơi ngơ ngác, cô đi đến trước mặt anh và nhìn chằm chằm vào Phương Nghị: “Anh có gì đó không ổn.”

“Không có.”

“Có.”

Phương Nghị hơi ngập ngừng: “Nước tắm xong rồi.” Nói xong anh liền quay người muốn ra ngoài, Dư Điềm Điềm đưa tay ra nắm lấy cổ tay của anh.

“Sao thế, lần trước chẳng phải đã nói có chuyện gì phải giao tiếp kịp thời sao?”

Phương Nghị không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Em muốn giữ anh lại sao?”

Giọng điệu của anh mang theo vài phần nghiêm túc, Dư Điềm Điềm hất tay của anh đi: “Đừng có nằm mơ! Mau ra ngoài!”

Phương Nghị nở nụ cười xoa xoa đầu của cô và quay người đi ra ngoài.

Dư Điềm Điềm suy nghĩ một lúc và đột nhiên hiểu rõ rồi.

Lúc đó cô đang nói chuyện với Lâm Hải Dương ở đồng dưa hấu bị Phương Nghị nhìn thấy rồi, thế cái phản ứng bây giờ của anh...là đang ghen sao?

Dư Điềm Điềm bị cách nghĩ của mình làm cho bật cười nhưng mà Phương Nghị đã không nói thì cô cũng không thể đi nói được, đợi xem tên khó đoán này sẽ chịu đựng đến khi nào đây.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch