Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 151: Socola 3

Chương 151: Socola 3




Bữa cơm tối là cháo đậu xanh và bánh cảo áp chảo, món bánh cảo áp chảo do Dư Điềm Điềm làm vừa thơm vừa giòn, từng chiếc bánh có rìa giòn vàng, nhân bánh bên trong có thịt có rau khiến người ta ăn không ngừng.

Cháo đậu xanh đã nấu nở ra hoa, khi ăn vào mềm mịn thanh mát, dưa leo và cà chua trong sân nhà họ Phương đã sinh trưởng như điên, cái mùa hè này, cà chua ngào đường và dưa leo lên men chưa bao giờ dừng lại.

Lúc Phương Nghị ôm quả dưa hấu lớn đang ngâm trong giếng lên thì Dư Điềm Điềm đang chải đầu trong sân, tắm rửa xong xuôi, tóc xõa xuống ngang vai mang theo mùi hương nhẹ nhàng của hoa chi tử, Phương Nghị hít thở đến mức có chút ngạt, anh cắt dưa hấu ra và mời mọi người qua ăn cùng.

Anh chuyền cho Dư Điềm Điềm một miếng ít hạt nhất, Dư Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt đầy yêu kiều, Phương Nghị vội vàng quay người đi.

Thật là yêu tinh mà.

Các động vật nhỏ trong nhà mỗi đứa cũng được một miếng, Đôn Đôn vừa ăn vừa vẫy đuôi khiến Lượng Lượng nhìn thấy rất khó chịu, lại cho nó một cái tát, Dư Điềm Điềm đanh mặt lại: “Sao cứ đánh người suốt thế!”

Lượng Lượng giả vờ không nghe thấy.

Phương Nghị đi qua ôm Đôn Đôn đi xa và đặt xuống dưới chân mình, Đôn Đôn đắc ý nhìn Lượng Lượng một cái và nhận lại một cái trợn mắt.

Dư Điềm Điềm ăn dưa hấu rất chậm, mắt nhìn một quả dưa hấu lớn cứ thế bị Phương Mạn và Phương Hoài giành hết, Phương Nghị cố tình qua đó lấy cho cô hai miếng, còn cẩn thận tách hạt cho cô nữa.

“Phương Nghị, chúng ta thi xem ai nhả hạt xa hơn nào.”

Phương Nghị: “...”

“Có thi không?”

“Tiểu Mạn Tiểu Hoài cũng không muốn thi cái này.”

Dư Điềm Điềm: “...”

Cô tức giận nên quay qua mặc kệ anh và tự ăn dưa hấu của mình.

Phương Nghị không nói gì cả và cắn một miếng dưa hấu thật lớn, sau đó hướng về đống đất trong sân, biu biu biu, nhỏ ra một dây.

“Anh thắng rồi.”

“...Chẳng phải anh nói không thi sao!” Dư Điềm Điềm kinh ngạc.

“Anh không nói, anh chỉ nói Tiểu Mạn và Tiểu Hoài không chơi thôi.”

Lại không có nói anh không chơi.

Khuôn mặt Dư Điềm Điềm sưng sỉa lên, lúc này đã thật sự tức giận rồi, Phương Nghị còn quay đầu qua hỏi nhỏ: “Anh thắng rồi, có phần thưởng gì?”

Còn thưởng sao?

Dư Điềm Điềm chỉ muốn đá anh một cái.

Da mặt của con người này thật sự không phải dày một cách bình thường đâu.

“Thưởng cho anh một miếng vỏ dưa hấu!”

Dư Điềm Điềm ném cái vỏ dưa hấu mình vừa ăn xong ném vào tay Phương Nghị rồi giơ chân chạy đến bên cạnh giếng rửa tay.

Phương Nghị nở nụ cười dọn dẹp vỏ dưa hấu thật sạch sẽ, rồi lại mang nước đến dội sân, hạt dưa hấu rất dễ dụ ruồi muỗi đến nên phải dội sạch sẽ mới được.

Bà nội và chị cả đều đi ngủ rồi, trong sân nhà họ Phương chỉ còn lại Phương Nghị và Dư Điềm Điềm hai người thôi, lúc Dư Điềm Điềm tính chuẩn bị đi vào phòng ngủ, từ khe cửa giơ ra một cánh tay bá đạo và rắn chắc kéo cô vào trong.

“Làm gì thế.” Trong bóng tối Dư Điềm Điềm chỉ có thể đại khái nhìn thấy một hình bóng, nhìn không rõ khuôn mặt của Phương Nghị nhưng hơi thở ấm nóng khiến Dư Điềm Điềm có thể cảm nhận được ban ngày anh thật sự rất không vui.

Còn bây giờ anh đang muốn bồi thường...

“Phần thưởng.”

Giọng nói Phương Nghị có chút khàn khàn.

Dư Điềm Điềm còn chưa phản ứng kịp thì nụ hôn nóng bỏng đã giáng xuống.

Bị anh kìm hãm rất chặt, Dư Điềm Điềm cảm thấy hít thở có chút khó khăn, nụ hôn này rất khác so với nụ hôn thường ngày, nó mang theo toàn bộ sự xâm chiếm và bá đạo trước kia chưa từng có, đến bàn tay của anh cũng có chút run run lên.

Khuôn mặt Dư Điềm Điềm đỏ bừng cả lên, ánh mắt long lanh, hôn đến cuối cùng cô cũng có thể nếm được chút mùi gỉ sét nhàn nhạt, cô chịu không nổi đưa tay ra ôm chặt lấy eo của anh.

Dưới đáy mắt Phương Nghị có chút đỏ và buông cô ra.

Hai người bình tĩnh trở lại, Phương Nghị đưa tay ra vụng về chỉnh sửa cổ áo của cô, hơi thở Dư Điềm Điềm nóng hổi và ngại ngùng quay mặt đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Dư Điềm Điềm mới hừ nhẹ nhàng một tiếng: “Anh còn chưa chịu buông em ra sao?”

Lúc này Phương Nghị mới tiếc nuối buông tay ra.

“Anh đang làm gì thế?” Dư Điềm Điềm cố tình hỏi, nếu hôm nay cô không ép Phương Nghị nói ra hết thì cô không họ Dư nữa.

Quả nhiên Phương Nghị bị dồn đến mức rất gấp gáp, khuôn mặt màu nâu cũng đỏ bừng hết cả lên.

“Hỏi anh đấy, anh đang làm gì thế? Sao dám làm mà không dám nhận thế?”

Có lẽ đã bị câu ‘dám làm không dám nhận" làm cho kích động nên Phương Nghị lập tức ưỡn ngực nói: “Anh hôn em đấy.”

“Cũng… cũng đã sờ em rồi!”

“Điềm Điềm, anh sẽ cưới em mà.”

Từng câu từng chữ của người đàn ông rất rành mạch, nghiêm túc vô cùng, Dư Điềm Điềm bấc giác rụng rời cả thắt lưng và để lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Không đúng, cô còn chưa tính sổ với anh đấy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch