Cô cố tình cúi đầu không cho Phương Nghị nhìn thấy khuôn mặt cô: “Nhưng...”
“Nhưng anh chưa nói với em bao giờ cả.”
Phương Nghị có chút ngơ ngác, chuyện này phải nói cái gì chứ?
“Hôm đó thật ra Lâm Hoa Linh đến cánh đồng lúa mì tìm em rồi, còn nói với em rất nhiều lời nói kỳ cục.”
Trong lòng Phương Nghị có chút cảnh giác: “Lời gì?”
“Chuyện liên quan đến Lâm Hải Dương.”
“Hả… anh làm gì vậy!”
Dư Điềm Điềm vừa nói được một nửa, hình như vừa nhắc đến ba chữ Lâm Hải Dương thì Phương Nghị đã ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Nói anh ta cái gì chứ.” Phương Nghị rõ ràng đang khống chế cảm xúc của mình.
“Cũng không có gì… chỉ là nói chuyện mai mối thôi.”
Dư Điềm Điềm nói xong bỗng có chút chột dạ đợi phản ứng của Phương Nghị, cô cố tình nói chuyện mập mờ chính là muốn ép Phương Nghị nói ra.
“Em là của anh!” Giọng nói Phương Nghị càng trầm hơn.
Trong giọng nói hình như ẩn chứa một tia nguy hiểm.
“Em không có nói là không phải...” Dư Điềm Điềm có chút chột dạ.
“Nhưng anh cũng không có nói… con gái nhà người ta khi tỏ tình cầu hôn ít nhất cũng nói ra những lời tỏ tình gì đó nhưng anh lại không có...”
“...”
Phương Nghị hơi im lặng, thì ra đang chờ đợi anh.
“Anh quan tâm đến em!”
Phương Nghị đỏ bừng hết mặt mày tía tai lên.
Những lời này Phương Nghị có nói qua, lần trước Dư Điềm Điềm đã hỏi dồn anh có ý gì nhưng người đàn ông này đã né tránh.
“Nghe không hiểu.” Dư Điềm Điềm cố tình né tránh.
Phương Nghị: “...”
“Nói đi, còn không nói thì em sẽ trở mặt đấy.”
Hơi thở của Phương Nghị trong bóng tối càng ngày càng nặng nề hơn, anh ôm cô chặt chẽ hơn nữa, người phụ nữ ngốc nghếch...
“Ông đây yêu em!”
Nói xong Phương Nghị liền ôm chặt cô và trực tiếp nhấc bổng cô lên cao, giống như một tên ngốc nhìn Dư Điềm Điềm nói chuyện.
“Hài lòng chưa?” Giọng nói anh khàn khàn, bây giờ anh rất trịnh trọng và chân thành.
Dư Điềm Điềm hơi ngơ ngác, nụ cười trên khóe môi nở rộng, cái con người ngang ngược này...
Đến lời tỏ tình cũng thô lỗ như thế.
Nhưng mà...
Cô e thẹn hôn lên mặt Phương Nghị một cái: “Chín mươi chín điểm hài lòng, còn một điểm anh hôn em nữa thì em sẽ cho anh.”
Đầu óc Phương Nghị trở nên trống rỗng, lập tức hôn lên cùng một vị trí trên khuôn mặt của cô không mang theo một chút ý nghĩ xấu xa nào.
Nhưng lại mang ý trân trọng vô cùng.
Dư Điềm Điềm nở nụ cười hài lòng.
Kể từ ngày đó, Dư Điềm Điềm phát hiện ánh mắt Phương Nghị khi nhìn cô có thêm một cảm giác mãn nguyện.
Nửa đêm ngày hôm đó, cô có đánh chết cũng không ngờ Phương Nghị thật sự đang ghen bởi vì cô đã nói chuyện với Lâm Hải Dương.
Sau đó khi đã xác nhận tâm ý của cô thì Phương Nghị mới có chút đắc ý ngẩng cằm lên.
Bộ dạng này rất giống với lúc Đôn Đôn bảo vệ thức ăn...
Xùy xùy xùy, không nên nói bản thân như thế.
Nhưng thời đại này đàn ông đối xử tốt với đối tượng của mình toàn bộ đều phản ánh lên một việc, đó chính là cố gắng hết sức giúp cô làm việc! Giúp cô làm việc! Giúp cô làm việc!
Cắt lúa mì thu hoạch dưa hấu, tới tháng bảy tháng tám cũng phải cắt lúa, tất cả công việc của Dư Điềm Điềm đều do một mình Phương Nghị ôm trọn hết, tính hết cả cái thôn Tỳ Ba này, người đàn ông có thể gánh vác hết toàn bộ công việc cho người phụ nữ của mình có thể đếm hết trên đầu ngón tay.
Có nhiều khi Dư Điềm Điềm giúp đỡ chuyện ở nhà ăn liền quay về nhà.
Mùa hè rất nhiều muỗi, ngày nào Phương Nghị cũng giúp cô dùng cỏ ngải xông nhà nhưng cũng khó tránh khỏi việc khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Dư Điềm Điềm bị cắn sưng đỏ vài hạt.
Còn bị muỗi độc cắn nữa chứ.
Dư Điềm Điềm rất muốn khóc.
Muỗi độc ở dưới quê cắn rất độc, sau khi cắn xong vừa đau vừa ngứa, còn sưng tấy khiến Dư Điềm Điềm khóc cười không xong.
Chỉ cả Phương nhìn thấy nửa bên mặt có chút sưng của Dư Điềm Điềm mà bật cười, sau khi Phương Nghị đi đến liền ngơ ngác.
“Nhìn cái gì thế! Anh không được cười!”
Dư Điềm Điềm cảnh cáo anh.
Tất nhiên Phương Nghị cũng sẽ không cười, anh đau lòng còn k kịp nữa là.
“Tối nay anh giúp em giăng mùng màn.”
Giăng mùng màn?
Sao Dư Điềm Điềm lại quên mất thứ này chứ!
“Trong nhà có sao?”
“Không có, buổi chiều anh đến trấn Dân Thủy mua.” Phương Nghị đưa tay lên sờ sờ nửa khuôn mặt sưng tấy của cô: “Đau không?”
“Đau! Vừa ngứa vừa đau! Con muỗi độc này lợi hại thật đấy!”
“Làn da Điềm Điềm quá non nớt nên dễ dụ muỗi.” Chị cả Phương cười nói.
Phương Nghị lại rất nghiêm túc suy nghĩ về cái vấn đề này, ngoại trừ mùng màn còn phải đặt thuốc trừ muỗi gì đó trong nhà nữa.