Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 153: Socola 5

Chương 153: Socola 5




Công trường chăn nuôi của Phương Nghị đã từ từ đi vào quỹ đạo rồi, những chú heo giống cũng từ từ trưởng thành trong sự nỗ lực của mọi người, Dư Điềm Điềm đi qua đó xem thử, cũng khá đáng yêu.

Buổi chiều khi Phương Nghị quay trở về từ trấn Dân Thủy thì tất nhiên cũng mua mùng màn cho Dư Điềm Điềm và mọi người trong nhà, chị cả Phương cười nói: “Sao em lại mua cho tụi chị thế? Tụi chị không cần đâu.”

“Mùa hè muỗi độc nhiều nên chuẩn bị sẵn.”

Kinh tế nhà họ Phương bây giờ đã tốt hơn nhiều nên không cần tiết kiệm chút tiền mùng màn này, Phương Nghị quay người qua treo mùng màn lên giúp Dư Điềm Điềm.

Còn mua một hộp cao dán mát mới.

Khi Dư Điềm Điềm quay về phòng ngủ nhìn thấy hộp cao dán mát thì khẽ nở nụ cười, cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên Phương Nghị tặng cô cao dán mát, ở trong nhà ăn, y như thằng khờ vậy, một câu cũng không dám nói.

Cô cùng đầu ngón tay lấy chút ít bôi vào chỗ bị muỗi đốt, có một chút mát rượi.

“Phương Nghị! Phương Nghị!”

Ngày hôm đó Phương Nghị vẫn như cũ đi về từ trấn Dân Thủy thì phía sau bỗng có người gọi anh lại.

Là nhân viên đưa thư.

“Có thư của nhà anh này!”

Thư sao?

Phương Nghị hơi ngơ ngác bao nhiêu năm qua chưa từng có ai viết thư cho nhà họ, nhưng mà khi anh đón lấy nhìn thấy địa chỉ thì anh đã hiểu rồi.

Là đưa cho Dư Điềm Điềm.

Ánh mắt Phương Nghị chùn xuống, anh đột nhiên nhớ đến việc cô vẫn còn người nhà ở thành phố.

Dư Điềm Điềm đang trêu chọc Đôn Đôn trong sân, mấy ngày nay Lượng Lượng không có ở đây nên Tiểu Đôn Đôn đã hưng phấn cực kỳ.

[Hồ Hán Tam(1) lại quay trở về rồi!]

(1)Hồ Hán Tam: dùng để chỉ người đã sống lại hoặc đã trở về.

[Còn ai có thể quản lý em chứ! Còn có ai!]

Kết quả...

Lượng Lượng đi suốt bảy tám ngày cũng chưa về khiến Đôn Đôn hoảng loạn rồi.

[Đáng đời, ai bảo em trước kia không quan tâm đến người ta, bây giờ nhớ người ta rồi sao?] Dư Điềm Điềm xoa xoa đầu nó.

[Hú!] Đôn Đôn không thừa nhận.

[Hậu quả của việc không biết trân trọng đấy, chị không giúp em đâu!]

Dư Điềm Điềm đang hào hứng nói chuyện với Đôn Đôn thì phía sau lưng đã vang lên giọng nói của Phương Nghị: “Điềm Điềm.”

“Hả?” Dư Điềm Điềm bỗng chốc quay đầu qua: “Anh về rồi sao!”

Phương Nghị xách theo một cái túi lớn, Dư Điềm Điềm vội vàng đón lấy: “Là cái gì thế!”

Phương Nghị không trả lời và chuyền cho cô lá thư trước: “Vừa rồi gặp phải nhân viên đưa thư, là thư của em.”

“Thư sao? Của em sao?” Dư Điềm Điềm đón lấy trong sự nghi ngờ.

Trên thư có ghi người gửi: Ngô Hồng Hà.

Chà, mặt trời đúng là mọc từ hướng tây rồi, thì ra mẹ cô vẫn còn nhớ đến đứa con gái này sao, Dư Điềm Điềm đến sống ở dưới quê nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cô nhận được thư của Ngô Hồng Hà đấy.

Cô cũng không né tránh và trực tiếp tháo lá thư ra đọc trước mặt Phương Nghị.

Sau khi đọc đại khái một lần, cô hiểu rồi.

“Trong nhà có chuyện gì sao?” Phương Nghị vẫn đứng ở trước mặt cô.

Dư Điềm Điềm không ngẩng đầu lên và tùy tiện ừ một tiếng: “Mẹ em gửi đến đấy, nói sắp đến Tết Trung Thu rồi, có thời gian hãy quay về một chuyến.”

Dư Điềm Điềm nói rất tùy tiện, cô đối với người mẹ đời khác này không có nhiều tình cảm lắm, vả lại vừa nghĩ đến những việc bà ấy từng đối xử với cô liền rất tức giận, Dư Điềm Điềm suy nghĩ lúc này gọi cô quay về… tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là qua Tết Trung Thu đâu.

Cô không muốn nghĩ nhiều và tùy tiện nhét lá thư vào trong túi áo, so với lá thứ, thứ cô quan tâm hơn chính là Phương Nghị đã mang cái gì về thế.

Nhưng Phương Nghị thì khác: “Thế...em sẽ quay về chứ?”

“Tính sau đi, chưa nghĩ tới.” Dư Điềm Điềm lục lọi cái túi, là điểm tâm, còn có kẹo, còn có… Dư Điềm Điềm mím môi lại, socola!

“Anh lấy ở đâu ra thế?”

Phương Nghị nhìn đống socola một cái, đây là thứ anh đã nhờ người tìm cách lấy về suốt nửa tháng trời, anh nhớ Dư Điềm Điềm từng nói cô rất muốn ăn.

Lẽ ra hôm nay anh rất vui mừng nhưng bây giờ khi nghĩ đến lá thư kia, nghĩ đến việc có thể Dư Điềm Điềm phải quay trở về thành phố, thành phố tốt như thế, lỡ như cô quay về không muốn quay trở lại thì làm sao đây, nghĩ đến đây, Phương Nghị liền có chút buồn bã.

Dư Điềm Điềm đã tháo một viên ra bỏ vào miệng.

Tất nhiên là không thể so sánh được với socola của Liên Xô và Pháp nhưng thời đại này đã là rất tốt rất tốt rồi, Dư Điềm Điềm thấy Phương Nghị cứ lơ đãng liền nhét một viên vào trong miệng anh: “Nghĩ cái gì thế! Ăn thử nào!”

Phương Nghị chưa từng ăn socola, cái mùi vị đắng nhẹ trộn lẫn ngọt ngào từ từ lan ra giữa kẽ răng, bất ngờ lại rất giống với tâm trạng bây giờ của anh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch