Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 156: Vào thành mua cá 3

Chương 156: Vào thành mua cá 3




Cô đi tới, thấp giọng nói: “Hai người... Tìm phiếu sữa bột sao?”

Hai người kia kinh ngạc liếc nhau: “Ừ.”

Dư Điềm Điềm sảng khoái lấy từ trong bọc nhỏ ra: “Cái này cho hai người, tôi cũng không dùng được. Nhưng không nhiều lắm, chỉ có hai tấm. "

Người phụ nữ và người đàn ông kia vừa nhìn thấy, lập tức kinh hỉ vô cùng.

“Vị bằng hữu này... Sao cô lại có được phiếu sữa bột vậy?”

“Cái này hai người không cần phải xen vào, dù sao tôi cũng không có nhiều, nếu hai người muốn thì đổi với tôi.”

“Được, được, được! Cô muốn phiếu gì? ! Nếu cô muốn tiền cũng được! Hiện tại tôi chỉ thiếu cái này!”

Phương Nghị bây giờ có thể kiếm tiền, cô không thiếu tiền, nhưng cô thiếu...

Cô nhỏ giọng nói với hai người vài câu, người đàn ông kia lập tức thay đổi sắc mặt, đẩy kính mắt: “Cô, làm sao cô biết tôi có thể làm được?”

Dư Điềm Điềm cười cười: “Bởi vì nhìn anh giống người có văn hoá.”

Cô muốn cũng không là thứ gì đó không có được, gần đây quá trình học của cô và Phương Nghị gặp phải sự hạn chế, chỉ có sách thì căn bản không được, cô nhất định phải làm một chút đề luyện tập.

Khi nhìn thấy bộ dạng kia của người đàn ông, cô cũng muốn đánh cuộc một phen, không nghĩ tới lại gặp được.

Người đàn ông và người phụ nữ kia liếc nhau, gật đầu: “Được, cô cũng là người tử tế, tôi đồng ý giúp cô một tay. Đây là địa chỉ nhà của tôi, một tuần sau, cô tới lấy.” Người đàn ông kia nói xong liền viết xuống một tờ giấy, Dư Điềm Điềm vội vàng cất đi.

Cô hào phóng đưa phiếu sữa bột cho bọn họ, cũng đồng ý: “Nếu tôi vẫn còn thì sẽ liên lạc với hai người! Không cần thù lao!”

Hai người kia liếc nhau, đều có chút kinh hỉ.

“Vậy cảm cơm cô!”

Nói xong, liền vui mừng hớn hở rời khỏi bưu cục.

“Điềm Điềm.”

Vừa lúc, Phương Nghị ở bên kia đã xếp hàng tới rồi.

“Tới đây!”

Dư Điềm Điềm vui sướng chạy tới.

Phương Nghị hỏi nói: “Lúc nãy là người quen sao?”

“Không phải, tối nay sẽ nói cho anh.” Dư Điềm Điềm chớp mắt nhìn anh.

Nhân viên công tác của bưu điện trời sinh mang theo khí thế kiêu ngạo, giờ phút này đã đến giờ ăn cơm, cũng không quan tâm: “Gọi điện thoại xem giá trên tường, vào giờ cao điểm một người nhiều nhất là ba phút.”

Dư Điềm Điềm không để ý tới, lập tức cầm điện thoại lên, rất nhanh liền nhận được đường chuyền bên kia.

“Làm phiền ngài cho tôi gặp Cao Trường Hổ của Học viện Kỹ thuật Trung Quốc.”

Học viện Kỹ thuật Trung Quốc, Phương Nghị và nhân viên công tác của bưu cục đều đồng thời ngẩng đầu lên.

Đây cũng không phải là đơn vị nhỏ gì, vẻ mặt của nhân viên công tác liền trở nên vô cùng nhiệt tình, mà trong mắt Phương Nghị lại lóe lên một tia tự ti.

Thật sự là anh và cô khác nhau một trời một vực.

“Xin chào.” Bên kia rất nhanh truyền đến âm thanh của một người đàn ông trung niên.

Dư Điềm Điềm gọn gàng dứt khoát: “Chào chú Cao, con là Dư Điềm Điềm, con gái của Ngô Hồng Hà.”

Khi Dư Điềm Điềm dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói xong câu này, người xung quanh bưu cục đều yên tĩnh. Đương nhiên, đầu điện thoại bên kia cũng giống vậy.

“Ồ, ồ, chào con. Bệnh của con...” Hiển nhiên đối phương cũng đã nhận ra.

Dư Điềm Điềm cũng không định khách sáo, gọi điện thoại xác thực như lời người nhân viên công tác nói, từng giây từng phút đều là tiền.

“Bệnh của con khỏi rồi. Nhưng mà đây không phải là chủ yếu, hai ngay trước con nhận được một bức thư mẹ gửi cho con, nhưng hiện tại con không tiện trở về, làm phiền hỏi thăm là có chuyện gì sao?”

Lời nói đơn giản lễ phép, thậm chí còn có chút xa cách.

Hiển nhiên là trước nay Cao Trường Hổ cũng không có chú ý đến người con riêng này. Nhưng giờ phút này, khi nghe thấy tiếng phổ thông tiêu chuẩn êm tai ở đầu điện thoại bên kia, tất nhiên cũng có kinh ngạc.

Về phần thư của Ngô Hồng Hà đưa cho cô...

Cao Trường Hổ nhớ lại một chút.

Gần đây Ngô Hồng Hà hình như có vài lần hỏi muốn tiền ông ta, bởi vì chưa nói muốn làm gì nên Cao Trường Hổ chưa có đưa, rồi sau đó... Hình như mấy ngày nay trong nhà có người nào đó tới, bảo là muốn làm mai.

Cao Trường Hổ liền hiểu.

“Hình như mẹ con đang suy nghĩ chuyện hôn nhân đại sự của con.”

Cao Trường Hổ nói xong những lời này, Dư Điềm Điềm liền không gây ra tiếng động mà cười lạnh một cái.

Quả nhiên.

Cao Trường Hổ hiển nhiên cảm thấy cùng con riêng thảo luận chuyện này cũng không rất thích hợp, ho khan một tiếng: “Đúng rồi, còn có bà ngoại con gần đây thân thể cũng không tốt lắm. Điềm Điềm à, tóm lại là cuộc sống nông thôn rất cực khổ, nếu con gả qua đó... Cũng không hẳn...”

Giờ phút này Dư Điềm Điềm lười nghe ông ta nhiều lời, bà ngoại cô?

Cô liều mạng ở trong đầu tìm kiếm tin tức về bà ngoại của nguyên chủ.

Thật đúng là khiến cô nghĩ tới.

Dư Điềm Điềm và nguyên chủ xác thực có một vài chỗ rất giống, tỷ như Dư Điềm Điềm cũng có bà ngoại, thân thể không tốt lắm, nhưng từ nhỏ lại rất yêu thương nguyên chủ, trước đây khi nguyên chủ gả đi, cũng chỉ là bà ngoại phản đối, sau khi cưới, cũng chỉ có bà ngoại thường xuyên mong nhớ. Có thể nói, trụ cột tinh thần duy nhất của nguyên chủ lúc trước cũng chỉ có bà cụ này.

Dư Điềm Điềm lâm vào rối rắm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch