Tinh thần Đậu Tử hưng phấn: “Hôm nay thu lấy được quá nhiều, không nghĩ tới nguồn tiêu thụ tốt như vậy.” Anh ấy vừa nói vừa rót trà cho Phương Nghị và Dư Điềm Điềm, Phương Nghị bình tĩnh hơn anh ấy nhiều.
“Làm việc vẫn nên ổn định, cẩn thận.”
“Em hiểu.” Đậu Tử nhếch miệng cười, ăn một miếng đậu phộng, uống một hớp trà: “Anh, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây ra phiền phức cho anh. Nhà “tao”(1)còn có Tiểu Đậu Tử và vợ chờ nuôi.”
(1)Tương tự như từ “tao” trong tiếng việt. Không phải chỉ dùng khi nói sỗ sàng mà còn dùng khi xưng hỏi thân mật như bạn bè...
Đậu Tử nhất thời hưng phấn mà “Tao” cũng nói ra .
Dư Điềm Điềm cười híp mắt nghe hai người nói chuyện, hiện tại ngày chậm rãi trôi tốt lắm, Dư Điềm Điềm lại gọi thêm vài món ăn.
Thịt xào ớt xanh, ngó sen chua cay, khoai tây sợi, còn có một tô canh đậu hũ cải trắng.
Đây là bữa cơm trưa mà mấy tháng trước Đậu Tử còn chưa nghĩ đến, hiện tại túi tiền cũng dần dần phồng lên. Ngày tháng, càng lúc càng có tiến triển!
Sau khi đi ra khỏi tiệm cơm Quốc Doanh, Phương Nghị hỏi: "Có còn đi qua Cung Tiêu Xã không?”
Dư Điềm Điềm suy nghĩ một chút: "Nếu không thì chúng ta lại đi qua Cung Tiêu Xã mua mấy cuộn chất vải đi? Trở về may cho anh thêm hai bộ quần áo mới."
Phương Nghị cười nói: "Anh không cần nhiều như vậy đâu, em cứ giữ lại để kéo quần áo mới cho mình đi."
Dư Điềm Điềm quở trách nói: "Nhưng em không thiếu quần áo..."
Phương Nghị nghĩ đến những bộ váy liền áo xinh đẹp kia của cô, đột nhiên nói: "Phải mua."
"Hả? Tại sao?"
Phương Nghị im lặng không nói, Dư Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến chuyện hầu hết những bộ váy liền áo mùa hè của cô đều không có tay. Hai ngày trước vì cô mặc một bộ đi ra ngoài mà Phương Nghị đã rất khó chịu, cô còn có chút tức giận vì nghĩ rằng Phương Nghị không muốn để cho cô mặc những bộ váy liền áo đó, Phương Nghị đột nhiên nói: "Mùa thu sắp tới rồi, ống tay áo của mấy bộ quần áo của em hơi ngắn."
"Ồ…"
Hai người lập tức cùng nhau đi đến Cung Tiêu Xã, kéo thêm mấy cuộn chất vải.
Xách theo túi lớn túi nhỏ, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị đi về nhà.
Vừa mới về đến nhà, Phương Mạn đã cực kỳ hớn hở chạy tới: "Anh chị, rốt cuộc thì hai người cũng chịu về rồi! Ở nhà có chuyện vui đó!"
"Chuyện vui gì?"
"Mới vừa nãy chị cả vội vội vàng vàng đi tới chuồng bò, nói là có một chú bê con sắp ra đời!"
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm nhìn nhau một cái, hóa ra là con bò sữa trong chuồng bò bên kia sắp đẻ con, tính toán thời gian một chút, đúng là cũng xấp xỉ.
“Em muốn đi xem một chút.” Dư Điềm Điềm để đồ đạc xuống một cái, xoay người lập tức muốn chạy ra ngoài, Phương Nghị không biết phải làm sao cũng vội vằng đặt đồ xuống: “Điềm Điềm chờ anh.”
“Em cũng muốn đi!” Phương Mạn cũng chạy theo ra ngoài ngay tức khắc.
Bà nội Phương bất lực, nói với theo: "Đừng có mà nghịch ngợm! Cũng mau quay về đó!"
Bò sữa sinh con trong chuồng bò cũng không phải là chuyện nhỏ, chị cả Phương đã trông nom chuồng bò từ lâu, bây giờ cũng có thể tới giúp đỡ một tay, một lát sau Triệu Hành Viễn cũng đã chạy tới.
Mấy người có kinh nghiệm lão luyện phụ trách việc đỡ đẻ cho bò đang vây quanh con bò sữa để kiểm tra, vừa nhìn vừa vui mừng gật đầu nói: "Chắc là sẽ khá suôn sẻ, cứ chờ xem một chút đi.”
Lúc nhóm người của Dư Điềm Điềm đến, chị cả Phương đang đứng ở trong đám người không ngừng cổ vũ cho con bò sữa sắp được làm mẹ. Bò sinh con cũng không phải là chuyện chỉ trong chốc lát. Sau khi người xem náo nhiệt nhìn quanh qua một lúc rồi thì cũng rời đi ngay, cuối cùng chỉ còn có chị cả, thợ mộc Kiều với cả Phương Nghị và Dư Điềm Điềm là vẫn còn trông coi ở chỗ này.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, lúc sắc trời đã sắp tối, thì cuối cùng cũng có động tĩnh truyền đến từ trong chuồng bò.
"Đã sinh rồi!"
Tất cả mọi người cũng lập tức chạy vọt đến, quả nhiên, con bò sữa con đầu tiên của thôn Tỳ Bà đã được sinh ra, con bò sữa mẹ mệt nhoài dung cơ thể để ôm lấy con bê con của nó, dịu dàng liếm láp con bê con.
“Thật là đáng yêu!” Dư Điềm Điềm nói ra lời cảm thán phát ra từ trong đáy lòng.
Bốn người đứng ở bên ngoài chuồng bò rối rít nhìn quanh, gương mặt của chị cả Phương đầy mồ hôi và sự vui sướng, mọi người trong thôn được tin, cũng đều rối rít kéo đến xem.
"Được rồi! Quá tốt, có con bê nhỏ này, không bao lâu nữa là sẽ có thể thúc sữa, thôn Tỳ Ba của chúng ta cũng sẽ có sữa bò!" Triệu Hành Viễn cười ha hả nói.
"Đồng chí Thu Lan, may mà có được sự chăm sóc chu đáo của cô!"
Chị cả Phương ngượng ngùng cười nói: "Đây là sự chung sức chung lòng của tất cả mọi người."
Tóm lại đây là một chuyện đại hỷ, chị cả Phương phấn khởi dọn dẹp sạch sẽ chuồng bò, trên khuôn mặt ai nấy cũng đều tràn đầy niềm vui sướng.