Chị cả Phương ở nhà mình bận chết đi được, khi thợ mộc Kiều đến, tay mang theo một cái bình lớn, còn khiến chị cả hoảng sợ.
“Này là!”
Thợ mộc Kiều cười: “Được một con ba ba, muốn mang qua đây.”
Ba ba chính là loài có mai, vô cùng dinh dưỡng, rất khó bắt. Chị cả Phương vội vàng mời người vào: “Anh cũng quá khách khí rồi!”
Thợ mộc Kiều đi thẳng tới bên giếng: “Ba ba rất khó giết, để anh, đỡ cắn trúng em.”
Chị cả cũng không định giết con ba ba đó, cái thứ đó rất hung dữ, chị ấy cười híp mắt xách bình nước ấm, chỉ ở một bên hỗ trợ cho thợ mộc Kiều.
Lúc Phương Nghị trở lại canh ba ba đã muốn được hầm ở trong nồi.
“Em trở về rồi à?” Chị cả Phương ra đón anh.
“Mua gì vậy!”
“Cua, còn có cá.”
“Hay thật, hôm nay nhà chúng ta cũng phong phú thật, còn có đậu hủ, thật tốt quá. Anh cả Kiều của em vừa giết một con ba ba, lát nữa dùng đậu hủ nấu canh.”
Phương Nghị gật đầu, ánh mắt đảo một vòng trong sân, không phát hiện Dư Điềm Điềm.
“Vẫn chưa có tan làm đâu, nói là quán ăn có chút bận, nếu không em đi đón đi?”
Phương Nghị bỏ cá xuống, thợ mộc Kiều đi tới: “Đi đón người đi, những cái này giao cho anh.”
Phương Nghị gật đầu: “Vâng, làm phiền anh cả.”
Lúc này xác thực là Dư Điềm Điềm rất bận rộn, trận này đúng ngay thời điểm thu hoạch vụ thu, thôn dân đều vất vả, quán ăn bận một ít cũng là bình thường.
Ngô Nguyệt lau mồ hôi: “Tháng chín cuối thu nắng gắt, thời tiết này mà ở cạnh lò bếp đúng là chịu tội, Lâm Tiểu Mẫn lại đi rồi, bận muốn chết.”
Sau khi trở về từ lầm trước, Lâm Tiểu Mẫn đã không còn đến quán ăn làm việc, nói là nhà họ Lâm tìm quan hệ đưa cô ấy đi xưởng dệt vải, gần đây quán ăn cũng thanh tịnh không ít.
Dư Điềm Điềm đưa cho cô ấy một ly nước, là nước dưa hấu lạnh như băng.
Ngô Nguyệt uống một ngụm: “Thoải mái hơn rồi, vào lúc này phải uống nước dưa hấu mới thoải mái.”
Dư Điềm Điềm cười cười, tỏ vẻ đồng ý.
Lúc Phương Nghị xuất hiện ở quán ăn thì có không ít ánh mắt nhìn lại, địa thế gần đây càng ngày càng tốt, quan niệm của rất nhiều người trong thôn bắt đầu xảy ra biến hóa.
Bộ dạng đứng đắn lại chăm chỉ tài giỏi của Phương Nghị khiến cho rất nhiều cô gái có chút hối hận vì từng không có nắm chắc. Nhưng bây giờ chỉ có thể tiếc hận, bởi vì gần như người trong thôn đều đã biết chuyện của Dư Điềm Điềm và Phương Nghị.
Dư Điềm Điềm ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Phương Nghị đang nghiêng người tựa vào vòm cửa phía bên kia, cười như không cười, còn lộ ra một chút ngông cuồng.
Trong nháy mắt, nhịp tim của Dư Điềm Điềm liền trở nên như trống đánh.
“Được rồi, cô mau đi đi, một lát nữa tôi làm giúp cô.”
Dư Điềm Điềm rửa tay: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay tới nhà tôi ăn cơm đi?”
Ngô Nguyệt biết hôm nay nhà họ Phương mời khách, có điều cô ấy chỉ cười cười: “Tôi không đi đâu, anh tôi trở về rồi, quan hệ hai ta tốt như vậy, khi nào đi cũng đều như nhau.”
Dư Điềm Điềm suy nghĩ, đành phải thôi.
Cô tháo tạp dề đi đến bên cạnh Phương Nghị: “Đi thôi?”
Phương Nghị nhìn mồ hôi ướt nhẹp trên trán cô, từ sau lưng lấy ra cây kem đưa cho cô như dùng pháp thuật biến ra vậy: “Mới mua, mau ăn đi.”
Mắt Dư Điềm Điềm sáng rực lên: “Đâu ra vậy?”
“Trong thôn có người bán.”
Dư Điềm Điềm gật đầu, nhận lấy, đây là một cây kem vị đường trắng, không có màu sắc và đường hóa học, chính là đường trắng tinh khiết nhập khẩu, giải nóng cực kỳ.
“Ngon quá.”
Phương Nghị thấy cô thích: “Vậy mua thêm một ít?”
“Mua cho đám người Tiểu Mạn sao?”
“Đều ăn xong rồi.”
“Vậy em cũng đủ rồi, anh cũng nếm thử đi.” Dư Điềm Điềm đưa cây kem mình đã cắn một miếng tới trước mặt Phương Nghị, Phương Nghị dừng một chút, nhìn thẳng vào chỗ Dư Điềm Điềm cắn qua, cắn tới.
“Anh, anh ăn bên này đi!” Mặt Dư Điềm Điềm lại đỏ.
“Chê anh sao?”
Dư Điềm Điềm trừng mắt liếc anh một cái: “Chê!”
Phương Nghị cười sờ đầu cô, hai người quay lại sân sau nhà họ Phương. Lúc trở lại, chị cả đã xử lý xong toàn bộ con cá, con cua này để lại chờ Dư Điềm Điềm làm. Dư Điềm Điềm nhìn thấy nhiều con cua như vậy, kinh ngạc nhìn thoáng qua Phương Nghị, Phương Nghị cười không nói.
Tên ngốc này...
Dư Điềm Điềm chia cua thành hai phần, một ít thì để lại dự định làm trọc mỡ bò, một phần khác thì hấp trực tiếp.
Phần cua mà Phương Nghị chọn đều rất tốt, cua lớn gạch nhiều, Dư Điềm Điềm chỉ chị cả Phương lấy gạch cua ra, làm trọc mỡ bò không phức tạp, gạch cua được nấu kỹ với mỡ thì không thể bị trộn lận, sau đó dùng hành, gừng xào thơm, lại hầm bằng rượu vàng, nước dù cho thêm gia vị, cuối cùng cho thêm mỡ heo và bột hạt tiêu vào, có thể bảo quản rất lâu.