Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 181: Mùa thu tháng mười 3

Chương 181: Mùa thu tháng mười 3




Hai con cá một con làm canh cá cay dưa chua lúc trước, còn một còn liền trực tiếp làm cá chua ngọt.

Món khai vị canh cá cay dưa chua, cá chua ngọt lúc trước Dư Điềm Điềm làm vẫn là món yêu thích nhất của cả nhà. Một bàn đồ ăn đầy đủ, người nhà họ Phương ngồi trong sân vui vẻ hòa thuận, thợ mộc Kiều còn mang một chai rượu đến, muốn rót cho Phương Nghị.

“Sao còn mang rượu tới?” Chị cả Phương nói.

Thợ mộc Kiều nói: “Nồng độ của rượu ghi không cao, hôm nay vui vẻ lại là Tết nên uống một chút.”

Bà nội Phương và Dư Điềm Điềm không ngăn cản, Phương Nghị liền nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Dư Điềm Điềm lôi kéo anh: “Nào có ai uống rượu như anh chứ, ăn đồ ăn trước đi.”

“Nó vui đó, tên ngốc này một khi vui thì cứ như vậy, không quản được.” Chị cả Phương cười nói. Dư Điềm Điềm đành phải trừng mắt một cái: “Uống say đau đầu đừng tìm em.”

Bà nội Phương cũng cười đứng lên: “Hôm nay là Tết, rồi thì nhà chúng ta cũng là có chuyện vui. Đầu tiên là nhân cơ hội này, xác định chuyện của Điềm Điềm và A Nghị. Còn cái thứ hai thì sao, chính là bà già này muốn hỏi một chút. Sinh, cháu cảm thấy Lan của bà thế nào.”

Thợ mộc Kiều tên là Kiều Sinh, cho nên bà nội gọi anh ấy là Sinh, những lời này của bà nội vừa dứt, thợ mộc Kiều và chị cả Phương đều đồng thời ngẩn ra.

Dư Điềm Điềm và Phương Nghị nhìn chị cả cười híp mắt, mặt của chị cả có chút đỏ, “Bà nội, bà đang làm gì vậy?”

Bà nội Phương nói: “Hai đứa nha, không thẳng thắn như A Nghị, bà già này cũng sốt ruột thay cho các cháu, nếu đã vậy thừa cơ hội này không bằng bà nói rõ ra. Sinh à, nếu cháu cảm thấy A Lan của bà cũng được thì không bằng nhận cơ hội này quyết định luôn chuyện này, thế nào?”

Trên gương mặt ngăm đen của thợ mộc Kiều hiện lên một chút đỏ không dễ nhìn thấy, anh ấy có chút thụ sủng nhược kinh mà đứng lên, ngữ khí cũng có chút lắp bắp: “Bà, bà, cháu, cháu đương nhiên là đồng ý, chỉ là điều kiện nhà cháu thật sự là quá kém, cháu sợ cuộc sống sau này của A Lan sẽ phải chịu ủy khuất.”

Chị cả Phương là người thẳng tính, tuy rằng cũng cảm thấy có chút ngượng, nhưng sau khi nghe được lời nói của thợ mộc Kiều, lập tức liền đứng lên: “Dựa theo lời này của anh thì em chính là người ghét nghèo yêu giàu sao?”

Thợ mộc Kiều vội vàng nói: “Tất nhiên là không phải, anh, anh chỉ là sợ ủy khuất em thôi.”

Chị cả Phương lập tức rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Có em ở đây, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.”

Thợ mộc Kiều ngẩn cả người, tính tình như vậy, anh ấy thích!

Cũng không dài dòng nữa, lập tức rót cho mình một ly: “A Lan, có được câu này của em, cho dù anh có hi sinh tính mạng cũng sẽ cho em một sống cuộc tốt!”

Bà nội Phương nghe vậy cười ha hả: “Cái gì hi sinh hay không hi sinh! Tốt tốt, xem ra là chàng có tình nàng có ý, vậy chuyện này chúng ta cứ quyết định vậy đi!”

Phương Nghị nhắc nhở: “Bà nội, bây giờ là xã hội mới rồi.”

Bà nội Phương cười: “Được, được bà già này nói sai rồi, mấy đứa mau ngồi xuống.”

Lúc nãy Chị cả Phương chút chút xúc động, lúc này lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau khi hai người ngồi xuống cũng không dám nhìn về đối phương. Thợ mộc Kiều gãi đầu một cái, ngốc nghếch cười ha ha.

Bữa cơm này, Phương Nghị và thợ mộc Kiều uống sảng khoái.

Cuối cùng, khi thợ mộc Kiều rời đi thì người có chút sốt rét, vẫn là Phương Nghị kiên trì muốn đưa người về, nhưng chính anh cũng không có chỗ nào tốt hơn, lúc trở lại hành động có hơi chậm chạp, vẫn luôn không động đậy mà nhìn chằm chằm Dư Điềm Điềm.

“Nhìn em làm gì!” Dư Điềm Điềm tức giận.

“Điềm Điềm muốn gả cho anh.” Phương Nghị ngốc nghếch cười ha ha.

“Ai muốn gả cho anh?” Dư Điềm Điềm cố ý trêu anh.

“Điềm Điềm.”

“Điềm Điềm là ai?”

“Em.”

“Em là ai?”

Phương Nghị nhìn thấy cô chậm rãi nhíu mi, Dư Điềm Điềm nhịn cười, Phương Nghị sau khi uống rượu say còn thật đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được trêu đùa Anh.

Phương Nghị tựa hồ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra nguyên nhân, dứt khoát tiến lên ôm Dư Điềm Điềm.

"Đừng nghĩ chạy.” Phương Nghị ôm người vào trong ngực, sức lực mạnh mẽ.

Dư Điềm Điềm vội vàng nhìn về phía bà nội và chị cả, đẩy anh ra: “Mau buông tay.”

“Không buông.”

“Em là của anh.”

“Chạy, đánh gãy chân.”

Phương Nghị gằng từng chữ, Dư Điềm Điềm nghe câu cuối xong lập tức nhéo anh: “Anh có bản lĩnh thật đấy? Còn đánh gãy chân, em đánh gãy chân anh trước đấy!”

Phương Nghị ngốc nghếch cười ha ha, lắc đầu, dùng hai tay nâng Dư Điềm Điềm lên, giống cha già ôm con gái vậy.

“Không, thương em còn không hết.”

“Anh cho em đánh, cho em trút giận.”

Dư Điềm Điềm hài lòng cười cười, mắt thấy bà nội và chị cả đang nói chuyện ở xa không chú ý tới bên này, nhanh chóng cúi người lên môi Phương Nghị một cái: “Thả em xuống.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch