Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 182: Mùa thu tháng mười 4

Chương 182: Mùa thu tháng mười 4




Trong đầu Phương Nghị trống rỗng, ngoan ngoãn đặt Dư Điềm Điềm xuống, vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi chưa có hoàn hồn lại. Người yêu của anh thật sự là ngọt ngào đến mức khiến cho người ta phát run.

“Đi thôi! Uống trà giải rượu!” Dư Điềm Điềm kéo anh đến phòng bếp, Phương Nghị cười ha ha đi theo.

...

Thời gian trôi qua thật nhanh, tháng 10 năm 1976, rốt cục Tứ Nhân Bang cũng bị sụp đổ.

Phương Nghị đang bận thu hoạch vụ thu ở ruộng, sau khi nghe được radio thì chạy về nhà ngay lập tức.

Chị cả Phương cũng vậy.

“Bà nội!”

Dư Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh bà nội, bà nội Phương kích động lau nước mắt chảy ra, xem ra đã biết rồi.

Dư Điềm Điềm cười híp mắt, cô đương nhiên nhớ rõ hôm nay là ngày mấy. Đồng nghĩa rằng từ hôm nay trở đi là thời đại mới sẽ từ từ mà đến, Tứ Nhân Bang đã kết thúc rồi.

“Bà nội, Tứ Nhân Bang đã sụp đổ rồi.” Chị cả Phương cũng kích động không kém.

“Tốt, tốt, sụp đổ là tốt.”

Bà nội Phương lau nước mắt chảy ra, giọng điệu vui mừng.

Đây đối với nhà họ Phương mà nói là một sự việc quan trọng, còn có ý nghĩa sâu sắc hơn đối với vô số nông dân bị chèn ép! !

Từ ngày nay trở đi, trong thôn bắt đầu lặng lẽ phát sinh các loại biến hóa.

Gần đây Dư Điềm Điềm bận đến chân không rời.

Thu hoạch vụ thu là một việc, quan trọng hơn, chị cả sắp phải lấy chống.

Ngày cưới là mời người xem ngày, định vào mùng tám tháng mười, từ tháng chín là nhà họ Phương đã bắt đầu chuẩn bị, cha mẹ của thợ mốc Kiều đều đã mất, sau khi hai nhà thương lượng, chị cả gả qua cũng có thể thường xuyên trở về, mỗi ngày thợ mộc Kiều đều ăn cơm ở nhà họ Phương.

Rất nhiều người bàn tán ở trong thôn, đây không phải là tới ở rể sao?

Nhưng thợ mộc Kiều không thèm để ý, anh ấy thích Phương Thu Lan, càng thích nhà họ Phương, hơn nữa dựa vào sự cố gắng của anh ấy, anh ấy tin chính mình có thể cho A Lan cuộc sống tốt hơn.

Điều này khiến cho mỗi ngày anh ấy đều tràn đầy tinh thần.

Phương Nghị lại càng như vậy.

Người nọ ở trang trại nuôi heo ban đầu kiếm đủ liền thu tay không làm nữa, Phương Nghị đã bao toàn bộ một trăm con heo trong chuồng.

Ban đầu sư phụ của trang trại nuôi heo xem trọng năng lực của Phương Nghị, đáp ứng chia cho anh một nửa số tiền. Một nửa khác, Phương Nghị hỏi vay Lý Đại Toàn cũng định cho anh ta vào nhóm.

Mấy ngày gần đây, quy mô trang trại nuôi heo của Phương Nghị lớn gấp ba lần so với lúc trước.

Người nhiều hơn, tiền nhiều hơn, cũng có nghĩa trách nhiệm sẽ lớn hơn.

Mỗi ngày anh bận đến ngã đầu liền ngủ, có đôi khi múc nước tắm cho Dư Điềm Điềm xong cũng có thể dựa vào cạnh cửa ngủ, tiếng ngáy nhỏ nhẹ trong lúc ngủ đã lộ ra vẻ mỏi mệt của anh, Dư Điềm Điềm nhìn thấy cực kỳ đau lòng.

Người đàn ông này là người mà đời này cô quyết định sẽ nương dựa vào.

Anh sẽ lái xe phượng hoàng vào ban đêm, rọi đèn pin, kiên định đi về con đường anh lựa chọn, phát sáng... tỏa nhiệt...

Dư Điềm Điềm một chút cũng không hối hận.

...

Chị cả Phương phải xuất giá rồi.

Đây là lần đầu tiên nhà họ Phương gia làm chuyện vui, bà nội Phương quyết định tổ chức thật to.

Cuối cùng thì máy may mà Dư Điềm Điềm và Phương Nghị đặt trước đó một tháng cũng được đưa tới một tuần trước trước ngày cưới, bà nội Phương tự tay may cho chị cả bộ bộ váy cưới màu đỏ sậm.

Với chất liệu vải mà Dư Điềm Điềm mua tuy thiết kế bình thường không đặc sắc nhưng mà chất liệu lại rất tốt, tính chất không tồi, thừa dịp vui của chị cả Phương nên cô hào phóng vô cùng.

Thời đại này, không phải người người trong nhà đều có váy cưới đỏ, có phụ nữ lấy chồng còn phải đi mượn.

“Đẹp quá!” Dư Điềm Điềm thật lòng khen.

“Chị cả thật đẹp!” Phương Mạn và Phương Hoài cũng hưng phấn nói.

Bà nội Phương kích động lau nước mắt: “A Lan... A Lan của bà.”

Chị cả Phương cũng không nhịn được mà rơi lệ.

“Chị cả gả không xa, có thể gặp mặt mỗi ngày, bà nội đừng thương tâm quá.”

Bà nội Phương xoa xoa nước mắt, gật đầu: “Điềm Điềm nói rất đúng, nói rất đúng, ngày vui thế này, không khóc, bà không khóc.”

Chị cả Phương cũng nín khóc mỉm cười.

Dư Điềm Điềm nhìn chị cả Phương, đây là một người phụ nữ lao động giản dị, lại sạch sẽ, tốt đẹp, vẻ đẹp của chị ấy không phải chỉ liếc mắt một cái là phát hiện, lại vô cùng thu hút, đơn thuần.

Cô thật lòng cảm thấy vui mừng cho cho chị cả.

Sau khi Tứ Nhân Bang sụp đổ, chợ đen che che giấu giấu lúc trước cũng dần dần trở nên tấp nập hơn, đồ bán cũng dần dần nhiều hơn.

Dư Điềm Điềm mua vài cái dây buộc tóc màu hồng màu đỏ, buộc màu đỏ cho chị cả, buộc cho Tiểu Mạn màu hồng.

Cuối cùng cũng đã tới ngày đại hôn, thời tiết sáng sủa, trời thu trong xanh mát mẻ, không tính là quá lạnh, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch