Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 187: Lẩu cù lao 1

Chương 187: Lẩu cù lao 1




Hôm nay anh không lay chuyển được, hơn nữa còn là ngày cuối cùng.

Giết xong hai mươi con heo này, năm nay liền có thể thu tay không làm tiếp.

Dư Điềm Điềm lập tức mặc xong quần áo, tết xong bím tóc, hai người ăn cơm sáng xong mới xuất phát.

Sáng sớm mùa đông gió lạnh thấu xương, Dư Điềm Điềm ngồi ở sau xe đem hai tay bỏ vào túi áo của Phương Nghị.

"Lạnh hay không?" Phương Nghị hỏi.

Dư Điềm Điềm lắc đầu: "Túi của anh rất ấm."

Trong ánh mắt của Phương Nghị hiện lên ý cười, con gái thật kiều khí, từ lúc vào mùa đông, tay chân đều lạnh lẽo, Phương Nghị cũng dưỡng thành thói quen ở bên ngoài trở thành túi giữ ấm của cô.

Dư Điềm Điềm cũng rất ỷ lại, Phương Nghị giống như một cái bếp lò nhỏ, làm người khác không tự giác muốn tới gần.

"Ngày mai anh đi huyện thành mua cho em đôi bao tay nhé?"

Dư Điềm Điềm lắc đầu: "Không cần đâu, chị cả đan giúp em rồi, tay nghề của chị cả so với mấy người bên ngoài còn tốt hơn nhiều."

Phương Nghị nghĩ cũng phải, liền không nói tiếp.

Hai người rất nhanh liền tới Dân Thủy trấn, bây giờ thị trấn so với lúc trước thì náo nhiệt hơn một chút, Phương Nghị ngựa quen đường cũ, dẫn cô đi tới trại nuôi heo.

"Thật hôi..." Phương Nghị nói trước với cô.

Dư Điềm Điềm: "Biết rồi, dù sao cũng sắp Tết mà."

Cho dù là thời đại nào, người trong nước đối với chuyện ăn Tết này cũng không hề qua loa, dù có tiền hay không đều sẽ về nhà ăn Tết, dù giàu hay nghèo, ăn Tết phải có thịt, đạo lý này vẫn không thay đổi, cho dù chỉ có một chút thịt, thì so với ngày thường cũng đã khác nhau nhiều.

Thịt heo của Phương Nghị bây giờ cung không đủ cầu.

Dư Điềm Điềm còn chưa đi tới nơi, đã nghe tới mùi máu heo.

Phương Nghị bất đắc dĩ: "Đừng đi vào."

"Không sao, em vào xem thử."

Vừa tới cửa, Dư Điềm Điềm liền nhìn thấy máu loãng đầy đất, thời tiết mùa đông khắc nghiệt, người giết heo bên trong đều ăn mặc quần áo mỏng manh, bởi vì việc giết heo không phải là việc nhẹ nhàng, làm việc cả một ngày, đều giống mùa hè ướt đẫm cả người.

Đậu Tử cũng có mặt, rất chăm chỉ.

Lúc nhìn thấy Dư Điềm Điềm toàn bộ nơi tối tăm này giống như sáng sủa hơn một chút, mọi người sôi nổi liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp này, đa số mọi người đều biết đây là đối tượng của anh Nghị.

"Tới rồi?" Đậu Tử cười chào hỏi hai người bọn họ.

Dư Điềm Điềm gật đầu, nhìn về phía Phương Nghị: "Hèn gì anh mỗi ngày về nhà cả người đều đầy mồ hôi."

Phương Nghị hơi ngượng ngùng: "Có phải quần áo rất thúi không?"

Dư Điềm Điềm liếc mắt nhìn anh một cái, cô lại không chê anh, anh nói thế làm gì.

"Hôm nay giết mấy con?" Phương Nghị hỏi.

"Còn ba con cuối cùng là kết thúc rồi."

"Mọi người vất vả rồi."

Dư Điềm Điềm chọc chọc Phương Nghị, "Cuối năm anh không phát bao lì xì cho mọi người à, mọi người đều vất vả cả một năm rồi."

Phương Nghị gật đầu: "Em yên tâm."

Dư Điềm Điềm không chê người đàn ông của cô, cô cười tủm tỉm nhìn Phương Nghị nói: "Có não heo không? Anh lấy một ít mang về, em làm đồ cho anh ăn."

"Não heo? Ăn được hả?"

Dư Điềm Điềm cười nói: "Ăn được, đêm nay em nấu nồi lẩu, não heo và hoàng hầu em đều muốn."

Phương Nghị biết đối tượng của anh thích mấy thứ này, cô luôn có cách làm đồ người khác ghét bỏ thành những món ăn mỹ vị, anh thay đổi quần áo, không nói hai lời liền đi tới một cái đầu heo đã được giết, muốn lấy não heo cần chặt xương đầu heo ra, là việc rất tốn sức, Phương Nghị lấy rìu bổ hai ba nhát liền xong.

Dư Điềm Điềm đứng cách đó không xa, cô cười tủm tỉm nhìn anh, cho dù bao lâu, cô luôn cảm thấy Phương Nghị luôn rất đẹp trai.

"Được rồi."

Não heo trắng bóng được Phương Nghị cẩn thận dùng lá chuối bao lại, thứ này không dễ bảo quản phải nhanh mang về nhà, Dư Điềm Điềm lặng lẽ chớp mắt với anh: "Đợi ăn ngon nha."

Nội tâm Phương Nghị vô cùng ngọt ngào, anh muốn duỗi tay xoa mặt cô nhưng ngại trên tay còn có vết máu nên từ bỏ, Dư Điềm Điềm lại dùng khăn trắng của cô giúp anh lau mặt, không hề ghét bỏ.

Bận rộn hơn ba tháng, mấy con heo trưởng thành năm nay cũng giết xong rồi, còn lại heo con giữ lại cho năm sau, Phương Nghị chuẩn bị cho mỗi người một bao lì xì, làm mọi người rất cảm động.

"Anh Phương, anh, anh làm mọi người thật ngại quá, năm nay chúng tôi đi theo anh, kiếm được không ít tiền."

"Đúng vậy, đều nhờ có anh."

Phương Nghị nói: "Dù sao cũng phải ăn Tết, chỗ này cũng không nhiều lắm, chỉ là tấm lòng, mọi người trở về nhà ăn Tết vui vẻ, năm sau lại tiếp tục làm việc."

"Cảm ơn anh Phương!"

"Cảm ơn anh!"

Dư Điềm Điềm đứng bên cạnh Phương Nghị cười tủm tỉm, trong lòng cô cũng vì mọi người mà cảm thấy hãnh diện.

Đây đều là những người cần cù, đợi thời điểm tốt hơn một chút, nhất định có thể đông phong tái khởi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch