Sau khi xuống núi, Dư Điềm Điềm cười suốt cả đoạn đường, Phương Nghị nhìn cô cười có chút chột dạ, hỏi mấy câu.
Dư Điềm Điềm chỉ lắc đầu nhấp miệng cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy anh Nghị thật tốt."
Phương Nghị liền biết, dù cô không làm gì chỉ tùy tiện nói mấy câu cũng làm anh tước vũ khí đầu hàng.
"Anh tốt như vậy, em không muốn bày tỏ một chút à?"
"Bày tỏ thế nào?" Dư Điềm Điềm nũng nịu trừng mắt nhìn anh một cái.
Gương mặt Phương Nghị lại gần cô, ý vị thâm trầm; "Thế này...nè..."
Dư Điềm Điềm vừa muốn mắng anh, Phương Nghị đột nhiên quay đầu chủ động hôn một cái trên mặt cô.
Sau đó chạy nhanh như chớp.
Dư Điềm Điềm bĩu môi, rồi lại nhịn không được.
...
"Bà nội, chúng cháu về rồi."
"Điềm Điềm về rồi à?"
Chị cả ở trong sân, anh Kiều cũng ở.
"Chị cả, anh rể tới rồi."
"Ừ, hôm nay thời tiết tốt, ở nhà cũng không có việc gì."
"Đúng lúc. Đêm nay chúng ta ăn lẩu, vốn định đi kêu hai người."
"Lẩu?" Chị cả thấy lạ: "Được nha. Chị đi giúp em."
Dư Điềm Điềm lúc trước thu thập vài bí quyết nấu lẩu, hôm nay liền có tác dụng.
Xương lấy về trước tiên nấu thành nồi canh loãng, chậu ớt khô ngâm nước xong băm thành mạt ớt cay, hương liệu ngâm trong túi, ngưu du, đường phèn, hoa tiêu, ớt đây đều là mấy ngày trước làm xong, làm nóng nồi lên, xào hết thịt bò, thêm hành, gừng, tỏi tạo mùi hương, lại dùng tương hột và ớt cay đã băm sẵn tạo mùi hương, hầm một lát, lại tiếp tục bỏ thêm ớt cay và hương liệu, cuối cùng thêm một ít rượu trắng, rượu nếp còn có đường phèn, hoa tiêu, nước cốt liền nấu xong.
"Mùi vị này, thật cay."
Hoa tiêu và ớt cay đều không cần nếm, mùi hương đã làm chị cả Phương sặc đánh hai ba cái hắt xì.
Dư Điềm Điềm cười nói: "Lát nữa nấu nước loãng, mùi vì sẽ không quá nồng."
"Ai nha, thật nhiều đồ ăn, chị giúp em."
Dư Điềm Điềm đúng là làm rất nhiều đồ ăn, rau xanh trong sân nhà họ Phương lại nhiều, khoai tây, đậu hủ, ngó sen, măng tre, thịt gà, cánh gà.
"Chị cả, chị giúp em làm trứng sủi cảo đi."
"Được, làm như thế nào?”
Dư Điềm Điềm đem lòng trứng và nhân thịt đã chuẩn bị xong ra: "Dùng vá sắt lớn này, đun nóng, thêm chút dầu, bỏ nhân vào, sau đó gói lại là được."
"Cái này chị làm được." Chị cả Phương cười tủm tỉm nhận cái vá sắt to, cô ấy nấu cơm nhiều năm, kỹ thuật dùng muỗng rất tốt, lòng trứng vừa mới đọng lại chị cả Phương liền nhẹ nhàng đảo qua, lại dùng chiếc đũa hợp lại, một cái sủi cảo trứng được bao lại hoàn hảo.
"Thịt cá nấu xong thì có thể bày bàn ăn cơm rồi." Dư Điềm Điềm cười nói, mười mấy món ăn, một nồi nước lẩu, là có thể ăn cơm.
"Ăn lẩu thôi." Phương Mạn và Phương Hoài hưng phấn ở trong sân chạy loạn, Đôn Đôn gâu gâu kêu hai tiếng, bây giờ nó cũng là một con tính tình rất lớn, rất có tinh thần, Dư Điềm Điềm đem xương dùng để nấu canh đem hết cho nó, Đôn Đôn liền có một bữa ăn ngon.
"Nhìn qua thật cay."
Dư Điềm Điềm cười nói: "Có nước không cay."
Canh suông chính là dùng nấm nấu canh, bà nội rất thích. Nồi cay được Phương Nghị thích nhất, từng xuyến thịt màu hồng, càng cay càng thơm.
"Tới, thêm chút than. Đem lửa đốt lớn chút." Anh Kiều đem chậu than lại đây, mùa đông thích hợp ở trong sân ăn lẩu lại có thêm bếp lò sưởi ấm, Phương Nghị đứng lên cầm mấy củ khoai lang đỏ, đặt ở bên trong bếp lò nướng lên, từ lúc vào mùa đông, Dư Điềm Điềm rất thích ăn khoai lang nướng.
"Điềm Điềm ăn không ngán hả." Chị cả Phương cười nói.
"Ăn rất ngon, còn có khoai nướng." Dư Điềm Điềm vừa cắn trứng sủi cảo vừa nói, tuy nhiên miếng trứng sủi cảo hơi nóng, nước sốt làm bỏng đầu lưỡi của Dư Điềm Điềm, cô liền ai da một tiếng.
Phương Nghị lập tức buông đũa xuống, đưa một lý nước lạnh cho cô: "Duỗi đầu lưỡi ra, anh nhìn xem."
Dư Điềm Điềm: "..."
Chuyện nhỏ thế này, đến nỗi vậy sao.
Cô ngượng ngùng nhìn mọi người ở trên bàn, cô hung hăng dẫm chân Phương Nghị một cái.
Phượng Nghị sờ không được đầu óc.
"Anh Nghị, năm nay khi nào mới được chia thịt heo?" Bà nội đột nhiên hỏi.
Dư Điềm Điềm bưng chén đột nhiên hơi run lên, cô chột dạ trộm nhìn sang Phương Nghị, nhưng Phương Nghị thật ra rất trấn định: "Nhanh lắm, khoảng mười mấy tháng chạp."
"Lúc trong thôn giết heo, cháu nhớ đi hỗ trợ."
"Bà nội yên tâm, cháu biết rồi."
Hóa ra là chuyện giết heo ở trong thôn...Dư Điềm Điềm nhẹ nhàng thở ra. Thôn Tỳ Ba tổng cộng chỉ có hai con heo, lúc ăn Tết liền giết heo chia cho người trong thôn, khi chia đều mọi người cũng không được bao nhiêu.
Ăn lẩu xong, chị cả Phương liền đi rửa chén, Dư Điềm Điềm nấu một ấm trà hoa cỏ, mọi người vui vẻ ở trong sân uống trà, cùng nhau vượt qua cuối ngày.