Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 222: Tiệc chào đón bạn mới 1

Chương 222: Tiệc chào đón bạn mới 1




"Phương Nghị, là đối tượng của anh đúng không?"

Giáo viên khoa kiến trúc hay dạy quá giờ, bây giờ Phương Nghị ngồi ở trong phòng học cạnh cửa sổ, được bạn học tốt bụng nhắc nhở chọc chọc cánh tay anh, anh ngạc nhiên nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Điềm Điềm.

Dư Điềm Điềm rất ít khi tới khoa kiến trúc tìm anh, Phương Nghị bây giờ trong lòng tràn ngập vui vẻ, tuy nhiên vui vẻ trôi qua chính là giày vò, giảng viên mỗi lần dạy quá giờ luôn là hai mươi phút, bây giờ đang lúc tan học, người bên ngoài ngày càng nhiều, người đi qua bên cạnh Dư Điềm Điềm luôn dừng lại một lát liếc mắt nhìn cô một cái, Phương Nghị không ngừng nhìn đồng hồ, thậm chí có chút đứng ngồi không yên.

Không biết vì sao Điềm Điềm đột nhiên tới tìm anh, là có chuyện gì sao?

"Được rồi, tiết hôm nay đến--"

Giảng viên vừa mới khép lại sách, lời nói còn chưa nói xong, Phương Nghị liền trực tiếp đứng lên chạy ra bên ngoài, vừa chạy còn không quên nói: "Thầy, em xin lỗi."

Tính tình vị giảng viên này cũng khá thoải mái, hơn nữa thành tích Phương Nghị rất tốt, ông ta cầm cây bút đúng trên bục giảng lắc đầu: "Người trẻ tuổi bây giờ..."

Phương Nghị chạy như bay ra bên ngoài, chạy thẳng tới chỗ Dư Điềm Điềm còn có chút thở dốc, "Điềm Điềm.."

Dư Điềm Điềm nhíu mày nhìn anh: "Anh vội vàng làm gì, giảng viên dạy quá giờ à?"

Phương Nghị vội vàng gật đầu, Dư Điềm Điềm cạn lời: "Vậy anh cũng không cần nôn nóng, người khác nhìn thấy sẽ cười đó."

"Không sao." Anh chạy tới nhìn vợ anh, ai thích cười thì kệ họ.

"Có chuyện gì hả?" Phương Nghị hỏi cô.

Dư Điềm Điềm cố ý nói nhỏ: "Không có việc gì thì không được đợi anh tan học à?"

Có thể. Có thể chứ. Phương Nghị lập tức giữ chặt tay Dư Điềm Điềm: "Em muốn ăn ở đâu? Ăn cơm Tây?"

Lúc trước Dư Điềm Điềm dẫn anh đi ăn tiệm cơm tây một lần, còn mở một chai rượu vang đỏ, Phương Nghị nhìn thấy cô thích điểm tâm ngọt của tiệm cơm Tây, còn cố ý đi mua hai lần, hôm nay lại muốn dẫn cô đi, Dư Điềm Điềm trừng mắt nhìn anh một cái.

"Kiềm chế một chút. Ông chủ Phương."

Phương Nghị cười, nắm tay cô đặt lên môi muốn hôn một cái liền bị Dư Điềm Điềm tránh được.

"Em muốn hỏi anh một chuyện." Dư Điềm Điềm nói chuyện chính.

"Anh nói với Hoàng Oanh chuyện em biết khiêu vũ à?"

Mày Phương Nghị hơi nhíu lại: "Hoàng Oanh là ai?"

Dư Điềm Điềm: "...Chính là xã trưởng xã văn nghệ."

Phương Nghị bừng tỉnh hiểu ra, anh nhìn Dư Điềm Điềm thật sâu: "Ừ, là anh nói."

"Vì sao?" Dư Điềm Điềm mở to mắt: "Không đúng, chính xác mà nói làm sao anh biết em sẽ khiêu vũ?"

Phương Nghị cười không nói, Dư Điềm Điềm kéo tay áo anh: "Anh nói đi."

"Là hôm đó, anh vốn muốn lên lầu gọi em xuống ăn cơm, kết quả lúc anh đi lên nhìn thấy Điềm Điềm ở trong phòng khiêu vũ, rất xinh đẹp."

Dư Điềm Điềm sửng sốt, cô cẩn thận nhớ lại lúc trước ngày hôm đó mà Phương Nghị nói.

Cô nghĩ nửa ngày mới nhớ tới là lúc hai người còn ở trong ngôi nhà nhỏ ở ngõ Đào Hoa.

"Anh nhìn lén em." Dư Điềm Điềm thở mạnh nói.

Phương Nghị không có giải thích: "Anh là nhìn lén... Nhưng anh cũng không cố ý, chỉ là nhìn ra thần thái..."

Ngày đó Dư Điềm Điềm ở trong phòng phơi quần áo trên ban công, nhất thời hứng khởi liền đứng ở tại chỗ xoay mấy vòng mà thôi, không nghĩ tới lại bị Phương Nghị nhìn thấy.

"Kia, vậy anh dù biết cũng không cần nói cho cô ấy..."

Biểu tình của Phương Nghị trở nên nghiêm túc: "Anh nhớ trước kia em vốn muốn tham gia đoàn văn công, nhưng vì anh mà từ bỏ. Anh... Anh chỉ không muốn em có tiếc nuối nào."

Dư Điềm Điềm không nghĩ anh sẽ nói như thế, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

"Điềm Điềm thích khiêu vũ, thì khiêu vũ, vì sao lại không đi xã văn nghệ thử xem?" Phương Nghị hỏi cô.

Dư Điềm Điềm có chút hoảng hốt: "Thật ra em cũng không thích khiêu vũ..."

Lúc trước học ba lê là do cha mẹ an bài, tuy rằng sau này Dư Điềm Điềm cũng có niềm yêu thích, nhưng ba lê chiếm rất nhiều thời gian và tinh lực của cô, ở đây, cô chỉ muốn đổi một cuộc sống mới...

"Em không thích sao? Nếu không thích thì thôi."

Cũng không phải..." Dư Điềm Điềm không thể nói rõ tình cảm phức tạp giữa cô với ba lê với anh.

Cô chỉ là...

Cô không có cách nào đối mặt với bản thân.

"Em đi khiêu vũ, anh không tức giận sao?" Dư Điềm Điềm hỏi Phương Nghị, đặc biệt là chuyện mấy lần xảy ra lúc trước, Dư Điềm Điềm vẫn còn sợ hãi.

Phương Nghị cười ra tiếng nói: "Anh chỉ đùa với em thôi, Điềm Điềm nếu thật sự muốn làm điều em muốn, anh sẽ không cản em. Anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ, đứng ở sân khấu thuộc về em."

Dư Điềm Điềm bĩu môi, cái người đầu gỗ này hiện tại còn rất biết cách ăn nói.

"Kia, để em suy nghĩ một chút đi... Đi ăn cơm trước đi, đói chết mất."

Phương Nghị gật đầu đồng ý, anh cầm tay Dư Điềm Điềm đi ra khỏi khoa Kiến trúc có con đường trồng đầy hoa anh đào.

"Em muốn ăn cái gì?

"Muốn ăn đồ chiên."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch