“Các vị lãnh đạo đáng kính, các em học sinh! Đêm nay, hoa tươi khắp nơi, quần tinh rực rỡ, chúng ta cùng nâng ly chào đón, nhiệt liệt hoan nghênh những học sinh đến từ năm sông bốn biển, đến từ tám phương của Tổ Quốc...”
“Bà nội, bà ngồi đây.”
Người chủ trì ở phía trên nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ, Phương Nghị ở phía dưới giúp bà nội tìm một chỗ ngồi thoải mái.
“Chị cả, chị dẫn Tiểu Mạn ngồi ở đây.”
“Được rồi được rồi.”
Lần này là bữa tiệc chào đón người mới nên đại học A cố ý sửa chữa lại hội trường lớn bị phủ đầy bụi đã lâu này, hội trường lớn như vậy có thể chứa hơn một ngàn người. Vì vậy, nếu là học sinh bản xứ cũng có thể dẫn người nhà mình tới.
Phương Nghị liền dẫn cả nhà tới cổ vũ cho Dư Điềm Điềm.
“Cái này thật là đẹp!” Chị cả ngồi vào chỗ nhìn hội trường này, lại nhìn lên phía trên một chút, phát ra lời ngưỡng mộ từ trong lòng.
“Bây giờ còn chưa khai mạc, lát nữa tiết mục bắt đầu, đến lúc đó mới gọi là đẹp.” Tiểu Mạn bây giờ biết nhiều lắm, giải thích cho chị cả.
“Được được được, chị đây sẽ chờ xem!”
Mắt của Phương Nghị cũng không chuyển.
Dư Điềm Điềm tập luyện suốt hơn một tháng, cứ không cho anh xem qua, hôm nay vất vả lắm mới có thể nhìn vợ mình múa trên sân khấu, Phương Nghị ngồi thẳng tắp, còn có chút khẩn trương.
Từng tiết mục lần lượt xuất hiện.
Thuận theo tiếng nhạc và tiếng giới thiệu của người chủ trì, đọc diễn cảm, ca hát, võ thuật, tất cả mọi thứ đều đã biểu diễn xong.
“Sao vẫn chưa thấy Điềm Điềm?"
“Tiết mục tiếp theo, các bạn sinh viên hãy chuẩn bị vỗ tay nhiệt liệt, xin mời văn nghệ xã sẽ mang lại cho chúng ta điệu múa đoàn thể —— Hải đường!”
“Đến rồi đến rồi!”
Điệu múa "Hải đường" này là điệu múa mà Dư Điềm Điềm đã tỉ mỉ tập luyện, so với điệu múa đơn của cô còn phải bỏ ra nhiều tinh lực và tâm huyết hơn, trang phục cũng là nhờ đích thân chị cả làm, màu đỏ mềm mại và màu trắng giao nhau, đi đôi với động tác ưu nhã của cô gái nhỏ trên sân khấu, giống như có thật nhiều đóa hải đường nở rộ.
Một điệu múa, toàn trường bùng lên một trận khen ngợi chói tai. Chị cả cũng vỗ đến đỏ cả tay: “Cái này đẹp quá đi! Đẹp quá!”
Trong điệu múa này, vị trí của Dư Điềm Điềm khá thấp, nhưng Phương Nghị liếc mắt liền thấy được cô, toàn bộ ánh mắt gần như đều hướng theo chân của Dư Điềm Điềm, từ đến nay anh chưa từng biết, cô khiêu vũ lại đẹp như vậy...
“Vũ đạo lúc nãy đúng là khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ, đắm chìm bên trong vẻ đẹp của nghệ thuật!”
“Cái này sắp kết thúc rồi, nghe nói văn nghệ xã còn chuẩn bị một màn múa đơn, tiệc tối của chúng ta cũng sẽ kết thúc chung với rèm kéo của màn múa đơn này.”
“Mời phía dưới thưởng thức điệu múa đơn của Dư Điềm Điềm thuộc lớp một ngành Trung Văn cấp 1977 —— Hồ Thiên Nga!”
Chị cả Phương nín thở: “Điềm Điềm còn múa đơn nữa!”
Ngọn đèn dần dần dịu lại, trên sân khấu yên tĩnh cực kỳ, giai điệu Liên Xô sớm đã phổ biến khắp phố lớn ngõ nhỏ từ từ vang lên, Dư Điềm Điềm hít sâu một hơi, chầm chậm khiêu vũ, xuất hiện trước mặt mọi người từ phía sau sân khấu.
Lúc trước, khi cô luyện tập rất ít khi chọn kiệt tác Liên Xô, bởi đó là hào quang lộng lẫy của người xưa, áp lực sân khấu lại quá lớn, nếu như múa không tốt, vậy thì sẽ tạo thành đả kích đối với sự nghiệp cuộc đời.
Cho nên lúc đó, giáo viên vũ đạo và người đại diện của cô chưa từng để cô thử danh khúc thế giới, chỉ khi một mình luyện tập vũ đạo ở phòng luyện tập, Dư Điềm Điềm mới thỏa mãn chính mình một chút.
Nhưng lần này, cô lại hoàn toàn thả lỏng .
Không có thanh danh, ích lợi, áp lực về thành tích, cô chỉ là đang bày ra thứ yêu thích của mình, đây chỉ là một một màn tiệc nhỏ để đón người mới, nhưng lại là một màn lớn, là sân khấu vô biên không giới hạn trong lòng cô.
Cô múa thoải mái, múa rất nhẹ nhàng, múa đến vô cùng sảng khoái!
Trong lúc chào cảm ơn cuối cùng, Dư Điềm Điềm từ từ xoay vòng một cái, ôm chặt mình hai chân, giống như một con thiên nga thật vậy. Sân khấu phía dưới yên tĩnh suốt một hai phút, lúc này mới phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt còn kinh người hơn hồi nãy!
Dư Điềm Điềm bế mạc trong tiếng vỗ tay này, bữa tiệc đón người mới cũng xem như kết thúc viên mãn.
Các cô gái vừa rồi của văn nghệ xã ở phía sau sân khấu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Khi Dư Điềm Điềm trở lại phía sau sân khấu, mọi người hận không thể ôm cô xoay một vòng!
“Điềm Điềm, cậu đẹp quá!”
“Cậu thật giống tiên nữ!”
“Tớ dám khẳng định, khi chiêu mộ tân sinh xã đoàn, cửa văn nghệ xã của chúng ta sẽ bị đạp tung!”
Dư Điềm Điềm còn đang thở gấp, nhưng mà cười cũng rất rực rỡ: “Không có khoa trương như vậy đâu!”
Nhưng trước sự vui mừng của mọi người, vẻ mặt của Hoàng Li lại có chút lo lắng, mọi người thấy lạ hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy ngẩng đầu: “Tớ đang nghĩ, làm thế nào để củng cố thêm cho cửa văn nghệ vũ đạo xã.”