Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 225: Múa 2

Chương 225: Múa 2




Dư Điềm Điềm vội vội vàng vàng về phía sau tháo trang sức, lúc nãy trên sân khấu cô mới thấy được, cái tên ngốc Phương Nghị này, lại dẫn cả bà nội và chị cả đến đây... Dư Điềm Điềm muốn đi tụ họp lại với bọn họ sớm một chút.

“Bạn học này.” Có người đi thẳng đến phòng hóa trang tìm đến cô.

“Cậu có chuyện gì sao?” Dư Điềm Điềm hơi nhíu mi, nhìn nam sinh xa lạ.

“Cửa hẳn là có đánh dấu, không phải người biểu diễn thì không được vào.”

Nam sinh kia nhìn Dư Điềm Điềm, hiển nhiên là không hề bất ngờ đối với sự lạnh lùng của cô. Người đẹp như vậy, phải có tính khí mới đúng.

“Hoa này tặng em, điệu múa của em rất kinh diễm. Nếu có thể, anh muốn mời em cùng đi ăn tối, ăn ở nhà hàng Tây mới mở thế nào, hoặc là uống ly cà phê?”

Dư Điềm Điềm buồn cười nhìn thoáng qua người này, có chút giàu có, nhìn qua gia cảnh hẳn là không tồi, hoa anh ta đưa đến chính là hoa hồng đỏ. Đáng tiếc, đây là một trong những loài hoa mà Dư Điềm Điềm không thích nhất.

Nam sinh kia thấy cô không đáp lời liền tiến lên một bước, chỉ là lần này còn chưa có hành động, sau cổ liền bị người khác hung hăng bắt được, sau đó bị quăng sang một bên giống như con gà con vậy.

“Cậu!” người nọ đang chuẩn bị phát hỏa.

“Phương Nghị!”

Dư Điềm Điềm nhìn thấy , bỗng nhiên lóe ra kinh hỉ, liền đâm đầu vào ngực người đàn ông cao to phía đối diện.

“Điềm Điềm đừng sợ.”

Phương Nghị ôm chặt người vào trong lòng, lạnh lùng liếc nhìn người bên cạnh.

“Mẹ nó, cậu dám đánh tôi? !”

Trong phòng hóa trang bỗng nhiên có một đám người xông ra: “Sao vậy, sao vậy!” Phần đông trong đó đều có quan hệ tốt với Phương Nghị.

“Cậu ta mắng người.” Phương Nghị lạnh lùng nói.

Dư Điềm Điềm lập tức bổ sung: “Còn giỡn trò lưu manh!”

Nghe nói có người ở đây mắng người còn giỡn trò lưu manh, những nam sinh kia lập tức nổi trận lôi đình, vén tay áo lên đi về phía tên nhà giàu này.

“Nhóc con! Mới đi học mà lại bừa bãi như vậy, đến lúc cho cậu thấy cái gì gọi là quy củ!”

“Đi!”

Phòng vũ đạo an tĩnh lại, Dư Điềm Điềm từ trong ngực Phương Nghị ngẩng đầu lên, bĩu môi: “Vừa rồi làm em sợ muốn chết...”

Trong lòng Phương Nghị biết cô cố ý làm nũng, lệch mặt xuống giả vờ tức giận: “Vậy không thích hoa sao?”

Trong lòng Dư Điềm Điềm căng thẳng, lập tức lắc đầu, lại chôn vào trong lòng: “Không thích hoa hồng! Em thích của anh trồng!”

Khóe môi Phương Nghị cong lên: “Được, trong nhà đều có.”

“Bà nội ở bên ngoài, đi về trước?”

“Em còn chưa tháo trang sức nữa...” Dư Điềm Điềm cảm thấy đồ trang điểm lúc này có chút kém chất lượng, kẻ mắt còn có chút choáng.

“Rất đẹp, đi trước đi.”

Hai mắt Phương Nghị nhìn cô thật sâu, giọng thành khẩn.

Dư Điềm Điềm nghe anh khen mình đẹp, trong lòng ngọt ngào: “Vậy được rồi, đi về trước...”

Trên đường trở về, chị cả Phương khen cô cả một đường, ngay cả bà nội cũng tán thưởng cô múa rất tốt. Chỉ có Phương Nghị cả một đường đều không nói lời nào, chỉ che kín quần áo lại giúp cô, tránh bị lạnh.

Dư Điềm Điềm bĩu môi, cái bình dấm chua này, biết ngay là lời anh nói lúc trước là giả mà!

Lúc này đã là tháng chín, gió đêm lại có chút lạnh.

Dư Điềm Điềm về nhà, chị cả đã làm xong cơm chiều.

“Gần đây Điềm Điềm cực khổ, mặt cũng gầy mất một vòng, mau ăn đi, bồi bổ!”

Canh gà thơm nồng khiến người ta chảy nước miếng, Phương Nghị đi lên lầu giúp cô mở nước tắm, Dư Điềm Điềm ở phía dưới ăn no một chút sau đó mới chậm rãi lên lầu.

“Phương Nghị, Phương ——”

Dư Điềm Điềm vừa bước vào phòng của mình, kinh ngạc đến nói không ra lời, toàn bộ nền nhà phòng ngủ đều đặt đầy ngọn nến nho nhỏ, trên giường lớn còn rải đầy cánh hoa.

Phương Nghị không có trong phòng ngủ.

Dư Điềm Điềm bụm miệng, sợ hãi kéo chị cả và Bà nội đi lên, cô đưa tay đóng cửa, đi vào bên trong nhỏ giọng gọi: “Phương Nghị...”

Thật ra tiếng vang này cũng không lớn lắm.

“Điềm Điềm.”

Dư Điềm Điềm vừa mới vừa đi tới phòng tắm, đã bị người ở phía sau bịt kín mắt, cô kinh hô một tiếng, ngay sau đó liền bị người ôm ngang lên, đặt trên bồn rửa tay.

“Điềm Điềm...”

Trán của Phương Nghị chống lên cô, trong ánh mắt gần như đều là yêu thương lưu luyến điên cuồng.

Lúc này Dư Điềm Điềm mới hậu tri hậu giác cảm nhận được, hóa ra lúc nãy anh mới là giả bộ.

“Em thật là đẹp...”

Giọng của Phương Nghị khàn khàn, lặp đi lặp lại bên tai cô, cơ thể của Dư Điềm Điềm từ từ mềm nhũn ra, đưa tay ôm lấy cổ anh.

“Vậy lúc nãy anh lại nghiêm túc như vậy...”

Phương Nghị thấp giọng cười: “Có bà nội và chị cả...”

Dư Điềm Điềm chớp mắt mấy cái, chậm rãi hiểu ra.

Quần áo trên người cô bị rút đi rất dịu dàng, cô đột nhiên phản ứng rằng mình đã bước vào khu vực của sói, cô kêu lên một tiếng: “Em muốn đi tắm!”

“Anh giúp em.”

“... Không cần. “

“Điềm Điềm mệt chết rồi, muốn anh giúp em.”

“...”

Phương Nghị bá đạo ôm người vào bồn, lúc này Dư Điềm Điềm mới phát hiện, ngay cả trong bồn tắm cũng rải đầy cánh hoa mềm mại.

...

Cũng không biết anh chuẩn bị lúc nào.

Lời kháng nghị của Dư Điềm Điềm còn chưa nói ra, đã bị cái lưỡi nóng bỏng lấp đầy miệng.

Cái tên lừa gạt này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch