Đậu Tử hiển nhiên cũng sợ ngây người: "Anh, anh đang làm gì đây... Em không phải đã sớm nói, anh muốn dùng thì trực tiếp lấy dùng, khách khí như vậy làm gì."
"Cầm đi, em dâu sắp sinh, hai đứa đều không dễ dàng."
Phương Nghị kiên trì, Đậu Tử đẩy hai lần không được đành hậm hực nhận lấy, chờ cất tiền xong, Đậu Tử mới phản ứng lại, ánh mắt sáng rực, "Anh, anh nghĩ thông suốt rồi? Em biết ngay mà, nếu anh nguyện ý, khẳng định có thể phát tài! Anh biết không, em..."
"Xe đâu?" Phương Nghị cắt đứt lời anh ấy, Đậu Tử vỗ trán mới nhớ tới, vội vàng dẫn hai người đi tới sân phía sau.
Nơi này có một cái lều giản dị, ở trong một góc lều, có một miếng bố không thấm nước bị Đậu Tử lấy ra, một chiếc xe đạp second-hand xuất hiện trước Dư Điềm Điềm và Phương Nghị.
Đây là một chiếc xe đạp phượng hoàng, bởi vì là second-hand cho nên nhìn qua không có mới, nhưng thân xe được người ta lau chùi thường xuyên không nhiễm một hạt bụi, bóng loáng sạch sẽ.
Đậu Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Mấy ngày nay dây xích không thoa dầu, nhìn qua hơi xám xịt, nhưng anh yên tâm, thoa dầu lên tuyệt đối tốt! Xe phượng hoàng này cực kỳ rắn chắc."
Phương Nghị đi lên trước, bóm áp và bánh xe, gật đầu: "Được, lấy nó đi."
"Anh cảm thấy tốt là được! Em liền đi thoa dầu cho dây xích."
Đậu Tử tay chân nhanh nhẹn đi thu xếp, Dư Điềm Điềm đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn sườn mặt của Phương Nghị, cô có thể cảm nhận được nội tâm người đàn ông này tràn đầy kích động và dâng trào, chiếc xe đạp này chính là bước tiến đầu tiên của anh.
Sau khi đi ra khỏi nhà Đậu Tử, Dư Điềm Điềm rốt cuộc nhịn không được hỏi chuyện giữa anh và Đậu Tử.
"Trước kia có quen biết, cô nhìn cậu ta bây giờ sẽ không đoán được lúc trước cậu ta từng đánh bạc bị mấy tên lưu manh đánh ở ngõ nhỏ, tôi tiện tay cứu được, liền quen biết. Sau này lại bỏ được tật đánh bạc, thành thân, cũng xem như lãng tử quay đầu."
Vậy còn Lý Đại Toàn?
Phương Nghị tiếp tục nói: "Anh ta cũng xem như có bản lĩnh, sang lại được tiệm cơm quốc doanh, tuy nói tất cả tiền lời đều nộp cho nhà nước nhưng ít nhiều cũng có chút tiền tích cóp. Cũng là ngẫu nhiên quen biết, mỗi tháng tôi sẽ giúp anh ta giết heo hai lần, đổi chút thịt mang về nhà."
Dư Điềm Điềm trầm mặc, về nhân vật Lý Đại Toàn này, anh ta lợi hại như vậy, trong sách lại hoàn toàn không nhắc tới?
Phương Nghị đi chiếc xe đạp mới, sau khi rời khỏi nhà Đậu Tử liền đi theo đường bên ngoài trấn, đi ngang qua chợ, Phương Nghị hỏi cô còn muốn mua gì không, Dư Điềm Điềm nghĩ nghĩ vẫn là đi tới trạm lương thực đổi ba cân một mì.
Xương ống hôm đó còn chưa ăn xong, hôm nay vừa lúc đem đi hầm canh, làm cho Phương Nghị chén mì.
Hai người mới ra trạm lương thực, từ xa đã nhìn thấy nhân viên phục vụ phất tay với bọn họ.
"Hai người! Từ từ!"
Phương Nghị dừng lại.
Người nhân viên phục vụ kia hổn hển chạy tới, vội vàng nói: "Xem như tìm được hai người rồi, anh Lý tìm hai người khắp nơi đấy."
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm nhìn nhau một cái, Lý Đại Toàn sốt ruột muốn tìm bọn họ làm gì?
Người phục vụ kia cũng không biết, chỉ là dẫn người tới tiệm cơm một lần nữa, Lý Đại Toàn vừa thấy Dư Điềm Điềm giống như gặp được cha mẹ tái sinh, lập tức chạy tới, kích động nói: "Cuối cùng cũng tìm được hai người."
Lý Đại Toàn vội dẫn người đi vào, còn dẫn tới phòng tốt nhất, đi thẳng vào vấn đề: "Em gái, tôi xem như được biết tới cái gì gọi là tay nghề, móng heo của em rốt cuộc làm như thế nào vậy? Tôi sẵn sàng dùng một trăm đồng đổi bí quyết này của em!"
Một trăm đồng? Người phục vụ ở đây sợ ngây người.
Dư Điềm Điềm hiển nhiên cũng ngạc nhiên, cô và phương Nghị bốn mắt nhìn nhau một cái.
Món giò heo kia được đặt ở trên bàn, mùi thơm thấm đẫm lòng người, Lý Đại Toàn vừa rồi mới ăn miếng đầu tiên vô cùng xúc động, vội vàng bảo người phục vụ chạy đi trong trấn tìm người, cũng tìm ở trạm lương Cung Tiêu xã, đều tìm hết một vòng.
Dư Điềm Điềm trầm mặt không nói, người phục vụ ở một bên sốt ruột.
Đó chính là một trăm đồng! Còn do dự cái gì?
Nhưng Dư Điềm Điềm lại nghĩ nghĩ, sau đó cô lắc đầu.
Lý Đại Toàn ngây ngẩn người: "Em...thấy ít?"
Dư Điềm Điềm cười, nhìn mắt Phương Nghị, sau đó dùng giấy bút viết xuống suy nghĩ của chính cô: [Ngàn vàn không đổi.]
Cái này làm Lý Đại Toàn vò đầu bứt tai, anh ta sống nhiều năm như vậy, còn không ăn qua món giò heo ngon như vậy đâu! Nếu món này bán ở tiệm cơm, ít nhất cũng được mua hai ba đồng thêm phiếu thịt hai ba cân!
Tuy nhiên Dư Điềm Điềm vẫn còn viết tiếp, Lý Đại Toàn và Phương Nghị cùng tiến tới xem.
[Tuy nhiên nếu anh muốn bày bán món móng heo này thật ra thì có thể, nguyên vật liệu có thể để cho Phương Nghị mang tới cho em, một tháng em sẽ làm hai lần, lại mang tới cho anh đi bán, em chỉ lấy tiền công, còn lợi nhuận thuộc về anh.]
Ha, cô gái tốt, đây là muốn cùng anh nói chuyện làm ăn. Lý Đại Toàn híp mắt, ánh mắt nhìn Dư Điềm Điềm khác xưa.