"Phương Nghị, người quen cả bà con xa này...Thật rất lợi hại." Lời nói không mang theo chút giễu cợt hay ghen tị mà là một lời khen từ tận đáy lòng, Phương Nghị cười cười, sao lại không lợi hại chứ?
[Trừ món giò heo kho, em còn có rất nhiều cách làm thịt khác, chân vịt, chân gà, nhưng chỉ cần là đồ em nấu anh đều có thể bán, em chỉ cần nguyên liệu và phí làm, đương nhiên...Mỗi lần đưa tới nguyên liệu, em giữ nửa cân.]
Lý Đại Toàn vừa hút khí lạnh vừa vò đầu, thật là một cô gái không đơn giản, vừa muốn tiền vừa muốn thịt, khó trách krông muốn bán một trăm đồng, đây là dùng dây câu con cá lớn mà.
Nhưng chuyện này anh ta vẫn cam tâm tình nguyện đồng ý!
"Được! Cũng chỉ có nửa cân, vậy đi, em làm một cân, phí làm tôi đưa em tám hào, mười cân là tám đồng! Ngoài ra thêm một cân thịt! Như thế nào? Tuy nhiên tôi nói trước, bí quyết này em không được bán cho người khác, chỉ có thể của nhà tôi."
[Chuyện này là tất nhiên.]
Lý Đại Toàn cũng là người sảng khoái, lập tức vỗ bàn quyết định, chuyện giao dịch này cứ như vậy mà được định đoạt.
Nói xong, Lý Đại Toàn liền bảo nhóm người phục vụ lấy cái chân heo khác đưa cho cô trong hôm nay, tổng cộng là mười một cân, một cân là của Dư Điềm Điềm, hôm sau Phương Nghị đưa tới mười cân là được.
Dư Điềm cười tủm tỉm đi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Hôm nay đúng là có niềm vui bất ngờ.
Một cân thịt heo, dùng một đồng một cân, còn muốn phiếu thịt, nếu Dư Điềm Điềm tự đi chợ mua thịt về nhà làm, nhiều nhất bán cũng hai đồng, còn phải thức khuya dậy sớm mạo hiểm. Hiện tại hỗ trợ Lý Đại Toà, tuy rằng một cân thịt ít hơn hai hào, nhưng có sẵn nguyên liệu còn có người đưa trực tiếp tới cửa, bỏ đi rất nhiều phiền toái.
Từ chỗ Lý Đại Toàn vốn dĩ nguyên vật liệu gia vị chiếm ưu thế, hơn nữa móng heo của cô bán ở tiệm cơm quốc doanh, hai đồng còn xem như được lời.
Chuyện làm ăn này, hai bên đều vui vẻ.
Phương Nghị đã sớm biết cô gái trước mắt này rất thông minh, hôm nay lại được chứng kiến một lần, anh nhìn Dư điềm Điềm cười tủm tỉm lại nhìn chằm chằm sọt thịt, giống như nhìn thấy bảo bối vậy, yên lặng cong cong khóe môi, nói: "Đột nhiên được nhiều thịt như vậy, làm sao nói với chị cả và bà nội?"
Dư Điềm Điềm đột nhiên giống như bị sét đánh ngốc lăng tại chỗ, đúng vậy, cô làm sao quên mất chuyện này. Chuyện cô có thể ở lại nhà họ Phương hay không còn chưa giải quyết, bà nội Phương và chị cả Phương thấy nhiều thịt như vậy, sẽ sợ hãi đi?
Cô vừa rồi còn cười tủm tỉm nháy mắt liền khóc chít chít, nhìn về phía Phương Nghị xin giúp đỡ.
Khóe môi Phương Nghị hơi giơ lên, lại cố ý chọc cô: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có biện pháp, đi thôi."
Dư Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng này của anh, đột nhiên cảm thấy hóa ra anh cũng có một mặt xấu xa như vậy!
Cả một đường Dư Điềm Điềm mặt ủ mày ê, cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, nhưng Phương Nghị lại thảnh thơi cưỡi xe đạp, chạy một mạch từ đường nhỏ về thôn Tỳ Ba.
Anh đem xe đạp ngừng tại chỗ "điểm bí mật", sau đó cùng Dư Điềm Điềm đi bộ về nhà họ Phương.
Nhìn người bên cạnh còn đang rầu rĩ, Phương Nghi cong khóe môi nói: "Vừa rồi không phải lúc nói chuyện làm ăn cô rất thông minh sao, hiện tại sao lại không nghĩ ra?"
Dư Điềm Điềm bực mình đánh anh một cái.
Đùa giỡn xong, Phương Nghị cũng không tiếp tục chọc cô nữa: "Yên tâm đi, để tôi nói cho." Dư Điềm Điềm lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, trong lòng cô bồn chồn, anh sẽ nói thế nào, chắc không phải nói anh chính mình khiêng hàng mà có?
Chị cả Phương đang bắt đầu nấu cơm chiều, đúng lúc chị đang cột tạp dề đi tới phòng bếp, nhìn thấy hai người cùng nhau về nhà, trong mắt chị cả Phương hiện lên tia vui vẻ, sau đó lại vội vàng nhìn về phía phòng bà nội.
Phương Nghị bỏ sọt xuống liền đi thẳng tới bên cạnh giếng rửa tay, chị cả Phương đi tới thấy toàn là thịt, hoảng sợ, Phương Nghị giải thích: "Đi trấn Dân Thuỷ giết heo."
Vừa nghe lời này, chị cả Phương mới nhẹ nhàng thở ra: "Nhưng không đúng...Sao lại có nhiều thịt như vậy?"
Lúc này Phương Nghị mới rửa xong mặt, đi tới, nói rõ chuyện Dư Điềm Điềm hỗ trợ kho thịt với chị cả Phương, tuy nhiên anh cũng tránh nặng tìm nhẹ, không nói tới chuyện đổi thịt và chuyện tiền.
Chị cả Phương vô cùng ngạc nhiên nhìn Dư Điềm Điềm. Tuy nhiên khi nhớ tới tư vị đồ ăn mấy ngày hôm nay, chị cả Phương cũng hiểu rõ, gật gật đầu: "Em gái tay nghề tốt..."
Phương Nghị nhìn phòng bà nội Phương: "Em đi nói với bà nội một tiếng, để bà không cần lo lắng."
"Được, em đi nhanh đi."
Vừa rồi chị cả Phương và Phương Nghị nói chuyện, Dư Điềm Điềm đều nghe rõ ràng, hóa ra biện pháp mà anh nói là ăn ngay nói thật, cũng đúng, có đôi khi nói dối một lần còn phải vì lời nói dối đó mà nói dối vô số lần.