Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 69: Tương thịt nấm 3

Chương 69: Tương thịt nấm 3




Cuối cùng cô cũng hiểu ra.

Cái người đàn ông vừa khó tính vừa trầm lặng này hóa ra lại nghĩ rằng cô muốn chữa bệnh câm chính là vì muốn rời khỏi nhà họ Phương, chạy đến một nhà có tương lai tốt đẹp hơn?!

Cô nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang khom người xuống làm việc này trước mặt mình, cơ bắp trên người anh như ẩn chứa sức mạnh vô tận, liên tục cuốc cuốc này đến cuốc khác, giống như chỉ có làm việc mới có thể trút được hết cơn phiền muộn đó ra ngoài được.

Ngu ngốc.

Cô lại nói một câu không phát ra tiếng động.

Phương Nghị cực lực làm được một lúc lâu, mãi cho đến khi anh cuốc sạch sành sanh ba phân đất, mới bật người dậy.

Cả người anh đều là mồ hôi nhễ nhại, đang định vén áo ngoài lên để lau một chút, nhưng chưa kịp đưa tay nắm lấy thì một chiếc khăn tay trắng như tuyết đã áp lên trên mặt anh.

Mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi của hoa nhài quanh quẩn ở chung quanh anh khiến anh trong nháy mắt có chút thất thần, Phương Nghị sững sờ ngay tại chỗ, gần như là không nhìn rõ được Dư Điềm Điềm đột nhiên xít lại gần anh như thế nào, đột nhiên nâng mặt anh lên.

Sẽ không đi đâu cả.

Anh dường như nhìn thấy Dư Điềm Điềm mấp máy môi nói ra những chữ này mà không phát ra tiếng, tiếp sau đó, cánh môi mềm mại lập tức đè lên.

Đôi môi mềm mại nóng bỏng, ướt át và còn có chút ngọt ngào. Dư Điềm Điềm mượn lúc chiếc khăn tay tuột xuống mà khẽ hôn lên khóe môi của anh một cái, khi chiếc khăn tay trắng như tuyết buông xuống, trong nháy mắt đó cô cũng lui ra ngay.

Còn đầu óc của Phương Nghị thì đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người mình sắp nổ tung như bị sét đánh vậy.

Cô mới vừa làm cái gì...

Dư Điềm Điềm cười như không cười nhìn anh, mặt không đỏ hơi thở cũng không dồn dập, Phương Nghị khó mà tin được vừa rồi không phải là ảo giác của chính mình.

Một tiếng thở gấp trầm đục tuôn ra từ trong cổ họng, anh lập tức muốn bước tới hỏi cô rõ ràng.

"Điềm Điềm!"

Cách đó không xa, Ngô Nguyệt đã quay trở lại, còn có lòng gọi cô một tiếng từ chỗ cách cô rất xa, giống như là nhắc nhở.

Dư Điềm Điềm cố nín cười, xua tay một cái ra hiệu cho anh mau đi nhanh đi.

Đôi mắt của Phương Nghị sâu thẳm, trong tròng mắt hẹp dài đó có rất nhiều cảm xúc cuộn trào lẫn lộn, nhưng giờ phút này, anh cũng chỉ có thể gắng gượng kìm nén nó lại, không cam lòng mà xoay người đi.

Dư Điềm Điềm lại bật cười lên thành tiếng.

Ngô Nguyệt dẫn Dương Đan quay trở về, mang về cho cô một cái bánh bao: "Có chuyện gì vui mà cô cười dữ vậy?"

Dư Điềm Điềm lắc đầu một cái, lại không nhịn được mà liếc nhìn cái bóng người càng ngày càng nhỏ đi kia, cô gần như có thể đoán ra được rằng cả một buổi chiều này Phương Nghị có lẽ cũng không có tâm tư để làm việc.

“Trời ạ!” Ngô Nguyệt quét mắt qua một vòng rồi kinh ngạc kêu lên.

"Cái này, cái này... Điềm Điềm, cô làm xong hết rồi à, nhanh quá đi!"

Ngô Nguyệt kinh ngạc, Dư Điềm Điềm vội vàng bảo cô ấy nhỏ giọng lại một chút, nhưng mà đúng thật là cả một mảnh ruộng trồng lúa mì rộng rãi nhưng chỉ có luống đất ở trước mặt Dư Điềm Điềm là được cuốc sạch sành sanh, thật khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc.

Khóe miệng của Dư Điềm Điềm có ý cười, Ngô Nguyệt cũng tự nhiên biết là đã có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ tiến lại gần, cố ý nói: "Có người làm việc giúp là tốt rồi... Cũng giống như chúng ta thôi..."

Dư Điềm Điềm nhéo cô ấy.

Hai cô gái nhỏ cùng nhau cười rộ lên.

Mặt trời sắp lặn, công việc trên ruộng lúa mì sau núi này cũng đã kết thúc, buổi trưa Dư Điềm Điềm giở trò xấu nên lúc này cô bắt đầu lo lắng, đến lúc về đến nhà... Cô phải đối mặt với Phương Nghị như thế nào đây.

Càng nghĩ thì mặt của cô lại càng nóng, Ngô Nguyệt còn tưởng rằng cô phơi nắng nhiều quá nên bị tổn thương, ân cần hỏi cô có muốn đi khám bệnh hay không, Dư Điềm Điềm che kín mặt, lắc đầu thật nhanh, sau đó cô bước nhanh chân quay trở về nhà họ Phương.

Chỉ cần vội vàng làm cơm xong trước lúc anh trở về rồi giả vờ đi ngủ là được.

Cô thầm tính toán như vậy trong lòng, rất nhanh sau đó đã quay trở lại sân nhỏ của nhà họ Phương. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô không tính đến việc Phương Nghị trở về sớm hơn cô, lúc này đang cưa gỗ ở trong sân.

Dư Điềm Điềm ngơ ngác đứng ở cổng sân, người đàn ông nheo mắt lại, nhìn cô với ánh mắt chứa ý vị sâu xa.

"Điềm Điềm về rồi đấy à ?! Mệt lả rồi đúng không?" Chị cả Phương cũng cảm thấy rất đau lòng khi biết chuyện cô ra đồng, vội vàng bảo Phương Nghị lấy một chậu nước cho cô.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch