Doãn Mộng Đào thất hồn lạc phách trong chốc lát, sau đó đi tới ngăn tủ lấy dược, xử lý đơn giản vết thương trên đùi, sắc mặt của cô ta mới hoãn lại một chút.
Cô ta nắm chặt bình thuốc, lòng bàn tay dần dần nắm chặt, nếu nói như vậy, vậy cô ta cũng muốn thử một lần ăn cả ngã về không.
Hôm nay nhà ăn làm cơm trưa là cá nấu tương, món này còn gọi là cá mì, không phải thật sự làm bằng cá, là dùng đậu nhào thêm bột ngô làm từ hoa màu, hình dạng giống cá thôi. Mà nước tương cũng dùng rau cần lên men, ủ, dùng thêm đồ chua, tưới lên bề mặt cá, được gọi là cá nấu tương.
Tuy nhiên, cá nấu tương vừa chua lại mát mẻ, rất thích hợp ăn vào mùa hè, nhưng đối với người lao động vất vả cả buổi sáng mà nói, món này chỉ được xem như món tráng miệng, càng ăn càng đói, cho nên nhiều người nhìn thấy cơm trưa chỉ có cá nấu tương liền không có bao nhiêu yêu thích.
Dư Điềm Điềm và Ngô Nguyệt nghe thấy mấy người này oán giận, lại không có biện pháp, thực đơn và lương thực của nhà ăn công xã đều cố định, chính bọn họ muốn thêm cơm cũng không có lương thực dư thừa.
"Ai nha, ăn cái gì! Dứt khoát gặm khoai lang đỏ đi! Cái này có thể ăn no sao?" Có người nông dân ném bát cơm, liền bắt đầu trách trời trách đất.
"Lý Đại Phú, ông không ăn tôi ăn! Đừng lãng phí lương thực!" Cũng có người không quen nhìn người khác oán giận.
"Dựa vào cái gì cho ông! Tôi không ăn thì cho chó ăn!"
"Ông mắng ai đấy!"
Trời nắng nóng, mùi thuốc súng đụng một chút liền nổ, trong đám người bắt đầu có người xô đẩy, Dư Điềm Điềm vừa nhìn thấy lập tức bảo Ngô Nguyệt chạy đi tìm Đại đội trưởng lại đây, miễn cho lát nữa xảy ra đánh nhau.
Ngô Nguyệt lập tức chạy đi, nhưng vừa mới tới cửa nhà ăn liền gặp Doãn Mộng Đào và mấy người thanh niên tri thức đi tới.
Doãn Mộng Đào cười tủm tỉm đi vào, cao giọng nói: "Các hương thân! Thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn cũng lâu, còn không có cùng mọi người chính thức chào hỏi qua! Hôm nay ở ruộng nước ít nhiều cũng nhờ một anh nông dân hỗ trợ, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, liền ở ký túc xá thanh niên tri thức chưng một nồi màn thầu hoa màu. Tuy không phải lương thực tinh, nhưng cũng muốn cho mọi người no bụng làm việc, mọi người có thể xếp hàng tới nhận."
Doãn Mộng Đào nói xong, toàn bộ nhà ăn công xã đều an tĩnh một hồi lâu, mọi người hai mặt nhìn nhau tựa hồ không dám tin tưởng, này, này, thanh niên tri thức Doãn sao lại đột nhiên mời mọi người ăn cơm?
Doãn Mộng Đào vốn xinh đẹp, bây giờ đứng ở chỗ đó cười sáng lạn, trên tay còn cầm màn thầu thơm ngào ngạt, làm người khác không tự giác muốn tới gần cô ta.
Thấy có người đầu tiên tiến lên nhận, liền có người thứ hai..Người thứ ba...
Rất nhanh, mọi người giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, điên cuồng đi lên phía trước, vừa giành vừa nói: "Thanh niên tri thức đúng là thật tốt! So với nhà ăn chúng ta chúng ta càng tốt!"
"Phải đấy! Cả ngày ăn không đủ no, nào có sức lực làm việc."
Nhìn một màn trước mặt, Ngô Nguyệt đi tới gần Dư Điềm Điềm, nhỏ giọng nói: "Điềm Điềm, cô nói người thanh niên tri thức Doãn này....Rốt cuộc có ý đồ gì? Nhiều người như vậy, sợ là ăn hết phiếu lương thực mười mấy cân gạo đó?"
Dư Điềm Điềm thật ra lại nhìn Doãn Mộng Đào có chút thưởng thức, trước đó mấy ngày cô ta giống như trở thành thiếu nữ hoài xuân, mất đi tính khí thông minh trong xương cốt. Rốt cuộc cũng là con đẻ do tác giả tạo ra, sau này sự nghiệp lại rất có thành tựu, lúc này mới là chuyện cô ta có thể làm.
Lôi kéo lòng người, mặc kệ về sau dùng được hay không, dù sao lần này trong lòng người dân trong thôn Tỳ Ba nhất định nhớ tới một phần ý tốt này của cô ta.
Dư Điềm Điềm nhìn nhìn sau đó xoay người lại tiếp tục làm việc trên tay, đối với cô mà nói, cô chưa bao giờ xem Doãn Mộng Đào là tình địch, đặc biệt là dưới tình huống có nhiều người ăn không đủ no, có thể giải quyết vấn đề của rất nhiều người, thật là một hành động rất ghê gớm.
Cô vội vàng cắt rau, vội vàng làm việc, Ngô Nguyệt chọc chọc tay cô.
Phương Nghị tới.
Bình thường Phương Nghị rất ít tới nhà ăn ăn cơm tuy nhiên nếu hôm nay Dư Điềm Điềm bắt đầu tới làm việc ở nhà ăn, anh xuất hiện ở chỗ này cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Dư Điềm Điềm múc cho anh một chén cá nấu tương, Phương Nghị cả người đều là mồ hôi, nhìn thấy món ăn khai vị nhỏ xíu thì ánh mắt sáng ngời, không nói hai lời liền nhận lấy, tìm một chỗ ngồi xuống liền bắt đầu ăn từng miếng.