Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 86: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 3

Chương 86: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 3




Ngô Nguyệt chịu trách nhiệm nấu cháo, chờ đến khi cháo đã nấu đặc mềm, là lúc bắt đầu sôi thì cho thịt nạc vào khuấy liên tục, khi cháo sôi lên lần nữa thì cho muối và cần tây vào, nấu gần nhừ thì có thể tắt lửa.

Một mùi thơm ngào ngạt của gạo và thịt từ nhà ăn bay ra ngoài.

Lúc này cả người Dư Điềm Điềm cũng nhễ nhại mồ hôi, trước đây cô chỉ nấu cháo thịt nạc trong nồi đất, chưa từng nấu nhiều đến như vậy, cho nên không rõ mùi vị thế nào nên lập tức bảo tất cả nữ công nhân trong nhà ăn lên nếm thử.

Ngô Nguyệt là người nếm thử đầu tiên, hết lời khen ngợi: "Ngon quá! Tôi chưa từng ăn cháo mặn như vậy!"

Mấy người khác cũng tiến lên trước, nếm thử: "Thật ngon! Tay nghề của Điềm Điềm rất tốt, tôi thấy sau này chuyện hầm thịt cũng có thể đưa cho cô làm."

Lâm Tiểu Mẫn bĩu môi một cái: "Món này có bỏ thêm thịt, có thể không ngon sao?"

Đã đến giờ ăn, mọi người trong thôn cũng lần lượt đến, Ngô Nguyệt phụ trách phát bánh bao, Dư Điềm Điềm phụ trách múc cháo.

Có người lúc nhìn thấy món cháo gạo trắng này, vẫn không vừa ý lắm: “Sao lại phải uống loãng thế này, này trong cháo này có bỏ thêm gì không vậy!”.

Chờ đến lúc miệng được ăn, lời than thở đã chuyển thành ngạc nhiên: "Có thịt! Trong cháo này có thịt!"

Các dân thôn rối rít tò mò bước tới, mỗi người một tô cháo thịt nạc, một cái bánh bao hấp bột mì và một đĩa dưa cải, cũng đủ để ăn no. Đợi đến lúc nếm được món cháo thịt thơm ngon, ai nấy đều thở dài mãn nguyện: "Lớn đến từng tuổi này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi mới được ăn một món như thế này! Thơm ngon quá! Chỉ là có hơi ít thịt..."

Ngô Nguyệt không nhịn được cười, gào to đôi câu: "Các bà con, nhà ăn của chúng tôi cân nhắc đến sức khỏe dạ dày của mọi người. Chúng tôi nấu cháo để mọi người tiêu hóa tốt. Trong cháo có thịt nạc, nhưng nếu cho nhiều quá cũng sẽ không có được mùi vị thế này đâu! Món cháo này là do đồng chí Dư Điềm Điềm của chúng tôi nấu đó!"

“Quá tuyệt!” Trong đám người có một người hét lên một tiếng thật to.

“Đồng chí Dư thật tài tình!” Có một cậu nam thanh niên tri thức cũng hét lên theo một câu, bị Ngô Hiểu Lệ nhéo một cái.

Dư Điềm Điềm cũng không hề tỏ vẻ ngại ngùng hay xấu hổ, đối mặt với lời khen ngợi của mọi người cô lại nở một nụ cười cởi mở, Lâm Hiểu Mẫn thấy vậy suýt chút nữa đĩa thức ăn cũng đã bị đập nát.

Phương Nghị và chị cả Phương cũng đến. Hai người đi đến cửa sổ, Dư Điềm Điềm cười tít mắt rồi cũng múc cơm cho hai người, ánh mắt của Phương Nghị vẫn luôn nhìn về phía cô, cơm đã múc xong anh cũng không biết bưng đi. Cuối cùng thì chị cả Phương cũng nhìn ra được một chút manh mối, nhìn xung quanh một chút, kéo đứa em trai ngu si ngốc nghếch của mình một cái rồi dẫn đi.

"Nhìn cái gì chứ! Đây là ở trong nhà ăn đó!" Chị cả Phương lấy đũa gõ vào đầu Phương Nghị một cái. Người đàn ông sau khi lấy lại tinh thần cũng không nói chuyện, chỉ từng ngốn từng ngốn nhai bánh bao, lỗ tai có chút ửng đỏ.

Chị cả Phương nhìn anh một chút rồi lại nhìn Dư Điềm Điềm ở bên kia một chút, cẩn thận dò xét hỏi một câu: "Hai đứa...?"

"Tốt hơn?"

Phương Nghị đang nhai bánh bao, nghe thấy lời nói này một cái thì suýt chút nữa đã mắc nghẹn bánh bao, bắt đầu ho sặc sụa.

"Ăn chậm thôi! Em làm gì vậy!"

Chị cả Phương đưa cho anh một ly nước, Phương Nghị cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy em trai mình như vậy, sao Phương Thu Lan còn có thể không hiểu. Trong lòng cũng vui vỡ òa một lúc, nhưng sau nguồn năng lượng của niềm vui qua đi, lại cảm thấy hơi lo âu.

“Vậy thì em tính thế nào, cũng không thể để cho Điềm Điềm đi theo chúng ta chịu khổ cực được.” Chị cả Phương có chút rầu rĩ nói.

“Em sẽ kiếm tiền.” Phương Nghị đặt cái ly xuống, rất nghiêm túc nói.

"Em sẽ nuôi cô ấy."

Chị cả Phương cũng biết tính cách của đứa em trai này của mình, thở dài: "Được rồi, chị cả cũng chúc phúc cho hai đứa! Bà nội có biết không?"

Phương Nghị lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Chắc là bà cũng biết."

"Vậy thì được, nhưng mà chị cũng nói trước. Trước khi em chính thức cưới người ta về thì không được khi dễ người ta đâu đó!"

Lỗ tai Phương Nghị lại đỏ lên, có phần mất tự nhiên: "Em biết rồi!"

“Ừ.” Chị cả Phương ừ một tiếng, hai người rất nhanh chóng đã ăn xong, sau đó tiếp tục bắt đầu làm việc.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch