Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 87: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 4

Chương 87: Cháo thịt nạc và bánh trứng gà 4




Sau khi tan làm, Phương Nghị đi tìm Triệu Hành Viễn một chuyến, mang theo thư giới thiệu mà lần trước bà nội Phương đã nhờ người ta viết cho anh đi qua đó, Triệu Hành Viễn thấy thì không nói hai lời mà lập tức phê duyệt cho anh.

"Đúng vậy, nhà máy cơ giới là một nơi tốt, đi học cho thật tốt vào! Học xong thì quay về kiến thiết cho thôn ta!"

Phương Nghị không ngờ là mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, cả người lập tức run lên, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Đại đội trưởng, anh..."

Triệu Hành Viễn biết anh định nói gì, xua xua tay nói: "Bây giờ cũng là thời buổi nào rồi, có vài khoản phí không công bằng cũng đã được xóa bỏ từ lâu! Chính đảng của chúng ta là coi trọng thành phần, nhưng không chỉ bàn về có mỗi một chuyện thành phần! Biểu hiện của cậu từ trước đến giờ ở trên ruộng nương tôi đều đặt ở trong mắt, từ năm ngoái lúc bắt đầu phân chia ruộng nước, sau đó cậu lại càng ra sức làm lụng, những người dân ở đây đều thấy hết , cứ yên tâm đi làm đi, tôi coi trọng cậu!

Trong lòng Phương Nghị bị chấn động rất lớn, xiềng xích giam cầm anh bao năm qua cũng ầm ầm vỡ tan, anh nhận lấy bức thư giới thiệu đã đóng dấu, cúi đầu cảm ơn Triệu Hành Viễn một cái, quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc.

Trong lòng anh dâng trào một thứ gì đó nóng rực, những ngày tháng sống như một vũng nước đọng trước đây cuối cùng cũng bắt đầu ngoi lên khỏi vũng nước, chuyện này làm anh cảm thấy vô cùng phấn khích.

Lúc đi ngang qua ruộng ngô, Phương Nghị dừng chân lại một cái, bởi vì anh nhìn thấy một bóng người khiến anh thương nhớ ngày đêm, Dư Điềm Điềm đang lẳng lặng đứng ở bên vệ đường ngắm hoa, yên tĩnh và tuyệt đẹp giống như một bức họa, khiến người ta không tự chủ được mà thả chậm bước chân.

Chắc có lẽ là thần giao cách cảm, đúng lúc này Dư Điềm Điềm cũng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Phương Nghị thì lập tức cong cong mi mắt, nở một nụ cười ngọt ngào.

“Sao em lại tới đây?” Phương Nghị bước đến bên cạnh Dư Điềm Điềm, giọng điệu không tự chủ được mà trở nên dịu dàng và cưng chiều, ánh mắt của Dư Điềm Điềm dường như biết nói, cho dù cô không mở miệng cũng có thể khiến người ta đọc hiểu được ý nghĩ của cô.

[Đang đợi anh đó.]

Trong lòng Phương Nghị mềm nhũn một lúc, thấy cô mới vừa nãy vẫn nhìn chằm chằm vào cây hoa hải đường ở trước mặt, anh lập tức nói: "Anh sẽ đào một mảnh đất ở nhà rồi trồng hoa hải đường cho em."

Dư Điềm Điềm có chút dở khóc dở cười, cầm lấy tay anh kéo qua viết: “Vậy nếu như ngày mai em thích hoa hồng vậy thì anh có muốn trồng hoa hồng cho em không?”

“Nếu như ngày mốt em thích hồng trung hoa thì anh sẽ làm gì?”

"Anh sẽ trồng. Trồng không được thì sẽ đi hái cho em. Nếu hái không được thì anh sẽ tìm cách."

Đồ ngốc…

Dư Điềm Điềm càng cảm thấy rằng sự ngốc của Phương Nghị là ngốc trong sự ngớ ngẩn.

Nhưng cô lại cảm thấy sự ngốc nghếch này rất đáng quý, không chịu nhìn Phương Nghị nữa, hai má đỏ ửng xoay người vui sướng chạy về phía trước.

“Điềm Điềm đợi anh.” Phương Nghị cũng bước chân ra, sải bước đuổi theo.

Chuyện thứ nhất mà Dư Điềm Điềm làm sau khi về nhà là đi ra chuồng gà để cho gà ăn ngay, chị cả Phương thấy vậy thì cười nhạo cô: "Những quả trứng đều đã được lấy hết vào buổi sáng rồi, không còn đâu nha."

Mục đích của Dư Điềm Điềm không phải là lấy trứng gà, cô cười cười, tiếp tục trộn thức ăn cho gà trong tay mình.

Phương Nghị bước đến muốn giúp cô, nhưng cũng bị Dư Điềm Điềm đuổi đi. Hai mắt cô cong cong, con gà mái này tính tình rất nóng nảy mỗi lần muốn dỗ nó đẻ thêm một quả trứng nữa đều phải tốn sức rất lâu.

Sau khi cho gà ăn xong, Dư Điềm Điềm mới đi vào nhà bếp, nghĩ đến biểu hiện của Phương Nghị tối qua, cô lấy năm quả trứng gà ra khỏi hũ đựng trứng và chuẩn bị làm bánh trứng gà thật.

Làm bánh trứng gà không hề phức tạp, chỉ cần nắm vững tỉ lệ nước và độ to nhỏ lửa là được, cũng không mất thời gian quá lâu, một lúc sau món bánh trứng gà mềm ngọt đã có mặt trên bàn ăn của nhà họ Phương.

Đôn Đôn cũng muốn ăn chạy đến kêu ngao ngao.

Vết thương ở trên chân của cậu nhóc dạo gần đây đã khá hơn một chút, trở nên vui vẻ không ít, trong tất cả mọi người trong nhà thì nó dính lấy Dư Điềm Điềm và Phương Nghị nhất, chỉ cần hai người này quay trở về một cái là nó sẽ lấp tức lắc lắc lắc mông chạy đến làm tổ, có lúc nhất định phải nằm ngủ trên đôi giày của Phương Nghị, chọc cho cả nhà dở khóc dở cười.

"Phương Nghị à? Ngày mai là đi vào trong thành rồi đúng không?" Bà nội Phương hỏi.

Dư Điềm Điềm không ngờ anh lại rời đi nhanh như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên một lúc.

Hiển nhiên là Phương Nghị chú ý tới biểu cảm của cô, tâm trạng của anh dường như có chút hớn hở, ừ một tiếng: "Ngày mai sẽ có một chuyến xe tiện lợi."

"Vậy một lát nữa lo mà đi thu dọn chút đi, cái gì nên mang theo thì mang theo."

"Bà nội bà đừng lo lắng, để sáng mai thu dọn cũng còn kịp."

"Phải chuẩn bị trước mới phải chứ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch