Ngược lại chị cả Phương rất bình tĩnh nên cười đau khổ một cái: “Hiểu mà, nếu như không có con thì chuyện tốt như thế sao tới lượt tôi chứ.”
Bà nội Phương im lặng, cô Lâm Hoa Linh kia cũng có chút ngượng ngùng nhưng cô ta vẫn còn nhớ đến mục đích của mình: “Thế…tôi qua đó trả lời là gặp mặt trước nhé?”
Chị cả đang quét nhà, nghe xong đầu cũng không ngẩng lên: “Đi đi.”
“Được, tôi đi đây!” Lâm Hoa Linh hưng phấn quay lưng bước ra khỏi nhà họ Phương, bà nội Phương thở dài một cái, cũng từ từ đi về phòng mình.
Dư Điềm Điềm đi đến bên cạnh chị cả và ngăn bắp tay của cô ấy lại, Phương Thu Lan ngẩng đầu lên cười nói: “Nghe thấy rồi sao?”
Dư Điềm Điềm lắc lắc đầu với cô ấy tỏ vẻ đừng đồng ý, nhưng Phương Thu Lan lại nói: “Ái chà, tuổi tác bây giờ của chị làm gì tới lượt chị chê bai người khác chứ, người khác không chê bai chị đã tốt lắm rồi, hơn nữa, bây giờ các em cũng lớn cả rồi, cái nhà này không cần chị nữa, chị cũng nên đi thôi.”
Trong lòng Dư Điềm Điềm hơi chua chát nhưng cô cũng biết để chị cả thay đổi tư tưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, trong lòng Dư Điềm Điềm đã có chủ ý nhưng cô cũng không dám tự ý quyết định, chỉ còn cách tạm thời kìm nén lại.
Rất nhanh chóng đã đến cuối tuần, Dư Điềm Điềm nói với bà nội Phương cuối tuần phải vào thành đi hốt thuốc cho cha của Ngô Nguyệt, vừa hay ghé tiệm sửa xe hơi đưa chút đồ cho Phương Nghị.
Vì vậy mới sáng sớm bà nội Phương lại bắt đầu trở nên bận rộn.
“Cái này, còn có cái này đều mang theo, thằng nhóc Nghị một mình ở xưởng sửa xe hơi cũng không biết liệu có lén lén chạy đi khiêng hàng, mang theo nhiều lương thực một chút kẻo nó ăn không đủ no.”
Phương Thu Lan lại cười: “Không cần đâu, lần trước Điềm Điềm nhét cho em ấy đủ nhiều rồi.” Nói rồi chị ấy quay qua nhìn Dư Điềm Điềm bằng ánh mắt thích thú.
“Cũng một tuần rồi.” Bà nội Phương vẫn chưa yên tâm: “Vẫn mang theo đi.”
Dư Điềm Điềm nghe lời bà nội Phương gói lại hết, rồi lại lấy một chai tương ớt từ trong nhà bếp ra, đây là tối qua Dư Điềm Điềm vừa mới làm, cô lấy ớt xanh của bà nội Phương bỏ thêm chút nấm và ớt đỏ, ăn vào sẽ càng cay, càng thơm hơn.
Ngô Nguyệt đến nhà tìm cô, Dư Điềm Điềm thay chiếc váy liền caro màu xanh dương, khi đi ra đã khiến mọi người đều rất kinh ngạc.
“Chà, Điềm Điềm! Cô mặc bộ này trông đẹp quá!”
Dư Điềm Điềm nở nụ cười, mạnh dạn bước ra khỏi cửa, Ngô Nguyệt thân mật khoác tay cô, bà nội Phương lại căn dặn cô vài câu: “Vào thành phố cẩn thận một chút, đừng có đi lung tung, nhớ về sớm chút.”
Dư Điềm Điềm vỗ vỗ bàn tay của bà nội Phương tỏ ý bảo bà hãy yên tâm, sau đó cùng Ngô Nguyệt cùng đi ra khỏi thôn.
“Tôi thấy người nhà họ Phương đối xử với cô khá tốt đấy.” Ngô Nguyệt nói.
Dư Điềm Điềm gật gật đầu, cô cũng không phủ nhận chuyện này.
Từ nhà họ Phương đến cửa thôn Tỳ Ba còn có một đoạn đường, suốt cả chặng đường, cứ hễ ai nhìn hai người họ, không ai không bị Dư Điềm Điềm làm cho thu hút và kinh ngạc, Ngô Nguyệt cười nói: “Điềm Điềm cô biết không, bây giờ cô tuyệt đối là tâm điểm của thôn Tỳ Bà chúng ta đấy.”
Ngô Nguyệt vừa nói xong thì phía đối diện đã có một thím nở nụ cười chào hỏi: “Đi vào thành sao!”
“Đúng vậy.”
“Cha mẹ ơi, trông quá xinh đẹp mà!”
Sau khi hai người đi qua, Ngô Nguyệt nhỏ tiếng nói: “Đó là người yêu của nhà Chi Thư, tên là Lưu Thúy Bình.”
Dư Điềm Điềm có chút kinh ngạc.
“Không ngờ đúng không, có phải là trông tuổi tác hơi lớn không? Đại tiểu thư của tôi ơi, cô tưởng ai cũng giống như cô có điều kiện tốt như thế sao, trời nắng gió thổi không tới người sao?”
Dư Điềm Điềm nở nụ cười có chút ngại ngùng nhưng những gì Ngô Nguyệt nói đúng là sự thật, hai người trên đường đi cười đùa và đón xe đi vào thành.
Xuất phát sớm nên chuyến xe chậm rãi đi đến thành phố cũng rất sớm, trước cửa tiệm cơm Quốc Doanh còn treo cái lồng đèn rất cao, bốc khói nóng nghi ngút, mùi vị thơm ngon của sữa đậu nành và bánh quẩy đánh thức con sâu tham ăn ở trong bụng.
Hai người đi vào tiệm cơm, Ngô Nguyệt gọi cháo loãng và bánh bao, Dư Điềm Điềm uống sữa đậu nành và bánh quẩy, cuối cùng còn đóng gói ba cái bánh bao và hai cái bánh quẩy mang về.
Ngô Nguyệt vừa nhìn thấy liền cười nói: “Đưa cho Phương Nghị sao?”
Dư Điềm Điềm cũng không giấu giếm nên nở nụ cười gật đầu, lúc này chắc chắn Phương Nghị cũng chưa ăn sáng, vừa hay cô mang thức ăn qua đó cho anh.
“Một lát tôi đi với cô.”
Dư Điềm Điềm lắc lắc đầu và viết: [Không cần đâu, cô đi bốc thuốc cho cha cô quan trọng hơn, tôi biết xưởng sửa xe ở đâu, một mình tôi đi được rồi.]