Sáng nay Dư Điềm Điềm đã nghe cô gái này tự giới thiệu bản thân rồi, khi đó nghe cô ta nói mình họ Triệu cô đã đoán được vài phần rồi nhưng trong đáy mắt chỉ nở ra nụ cười đầy lễ phép, không xảy ra chút sai sót nào cả.
Con người Dư Điềm Điềm chính là như thế, khi đồng ý làm bạn thì sẽ cảm thấy con người cô rất thân thiện không kiêu kỳ chút nào, khi không đồng ý thì cho dù khuôn mặt nở nụ cười nhưng trong xương tủy vẫn tỏa ra sự lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Hai người ngồi vào bàn, món ăn cũng nhanh chóng mang lên.
Triệu Mạn Ngọc nhanh tay nhanh chân quen rồi, khó khăn lắm mới được đến lúc anh trai mình mời ăn cơm nên tất nhiên phải gọi điên cuồng một bữa, thịt kho tàu, ruột heo xào khô, tất cả đều là món đắt tiền.
Cô ta cũng khá hào phóng khi chủ động mang tất cả món ăn đặt ở giữa và cười nói: “Cùng ăn nào, đừng khách sáo.”
Chỉ là ngoại trừ cô ta và Triệu Văn Quân ra thì không ai đụng đũa.
Tất nhiên Ngô Nguyệt không thích mắc nợ người khác, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị càng không thể gắp, hai món ăn này đặt ở giữa, vị trí trở nên cực kỳ ngại ngùng.
Triệu Mạn Ngọc là người thẳng thắn nên tất nhiên chịu không nổi, cô ta thấy Dư Điềm Điềm cứ không nói gì cả liền nhớ đến lời đồn cô ta nghe được vào buổi sáng.
Sáng nay sau khi trở về từ xưởng sửa xe Triệu Mạn Ngọc đã nổi trận lôi đình, ở xưởng dệt may cũng có người cùng thôn Tỳ Bà, họ đến hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thế, Triệu Mạn Ngọc lanh lẹ ngay lập tức nghe ngóng xem gần đây trong thôn có người nào mới đến hay không, đặc biệt là có người phụ nữ nào.
Thế mà thật sự để cô ta hỏi ra đấy, nhưng mà những người đó cũng đó lâu lắm rồi không trở về thôn rồi nên chỉ nói một câu không chắc chắn lắm, hình như có cô gái câm mới đến, trông cũng khá xinh đẹp đấy.
Triệu Mạn Ngọc liền nhớ ra nhưng cô ta cũng không chắc chắn lắm nên muốn mở lời để dò thám thử xem.
“Chị Dư, chị ăn đi, thịt kho tàu này ngon lắm đấy, còn bổ sung chất collagen đấy, rất tốt với con gái đấy.”
Một tiếng chị khiến những người trên bàn đều dừng đũa lại.
Lẽ ra Dư Điềm Điềm chỉ giữ nụ cười bề ngoài nhưng nghe cô ta nói thì đã phát ra nụ cười từ sâu trong lòng.
Thật khó cho cô ta rồi, collagen mà nói thành collagen, thật ra không phải cô muốn cười nhạo người ta đâu, chỉ là thấy cô gái này đến chút bản lĩnh che giấu cảm xúc cũng không có nên ngược lại cảm thấy mình hơi nhỏ nhen một chút.
Thậm chí còn cảm thấy cô ta khá đáng yêu đấy.
Dư Điềm Điềm không nói gì cả, chỉ cầm đũa lên chậm rãi ăn mì thôi.
Triệu Mạn Ngọc không biết suy nghĩ trong lòng của cô, thấy cô không nói gì cả nên cảm thấy chiêu khích tướng của mình sắp sửa thành công rồi nên ho khụ khụ một tiếng và tiếp tục nói: “Chị Dư, làn da của chị tốt thật đấy, chị chăm sóc thế nào vậy?”
Lúc này đến cô gái vô tâm như Ngô Nguyệt cũng cảm thấy không đúng lắm.
Cô ấy có chút ngại ngùng, không biết có nên thay Dư Điềm Điềm nói chuyện không, ngược lại Triệu Văn Quân đã rất bình tĩnh gắp cho em gái mình một đũa thịt: “Cơm nguội hết rồi, nói ít lại thôi.”
Triệu Mạn Ngọc liếc anh trai mình một cái, muốn nói cái gì cũng không dám, chỉ cầm đũa lên trong sự khó chịu.
Sắc mặt Phương Nghị rõ ràng trông có chút khó coi nhưng Triệu Mạn Ngọc lại là người không biết cách giữ kẽ, vừa yên lặng ăn vài miếng lại cười tít mắt mang đĩa thịt kho tàu đẩy đến trước mặt Phương Nghị.
“Anh Phương Nghị, anh học tập ở xưởng sửa xe hơi rất cực khổ nên phải ăn nhiều chút.”
Lúc này đến Ngô Nguyệt cũng buông đũa xuống rồi.
“Cảm ơn, không cần.”
Sau khi Phương Nghị bình tĩnh từ chối thì không khí xung quanh trở nên lặng đi.
Triệu Mạn Ngọc nào ngờ anh lại trực tiếp từ chối mình như thế, trái tim thiếu nữ bé nhỏ lập tức bị vỡ vụn, khuôn mặt cô ta bỗng chốc đỏ bừng cả lên.
Phía bên kia, ngược lại Dư Điềm Điềm chầm chậm ăn xong bát mì, Phương Nghị đứng dậy chuẩn bị đưa cô đi nhưng Dư Điềm Điềm đã dùng ánh mắt tỏ ý bảo anh hãy ngồi xuống.
Dư Điềm Điềm nãy giờ vẫn chưa đụng đũa vào hai đĩa thịt giữa bàn, lúc này cũng chậm rãi gắp một miếng thịt đưa vào miệng, sau khi nhãi thật kỹ thì quay qua nở nụ cười thật ngọt với Phương Nghị.
“Phương Nghị, miếng thịt này không ngon, đợi lúc quay về em sẽ làm thứ ngon hơn cho anh ăn.”
Câu này của Dư Điềm Điềm vừa nói xong, cả cái bàn ăn đều trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, Ngô Nguyệt mở to miệng, Phương Nghị càng kích động đến mức đứng bật dậy.
Giọng nói của cô cũng ngọt y như người vậy, uyển chuyển lay động lòng người, tiếng nói chuẩn giọng phổ thông nhưng lại mang thêm một chút dịu dàng.
Câu đầu tiên cô mở miệng nói chính là gọi Phương Nghị.